Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 15: Chữa Lành ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:57:03
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cuối cùng, nàng còn phát hiện một bình sứ nhỏ trong đai lưng đeo ngang hông.

 

Thu xếp đồ vật xong xuôi, Hạ Vãn Nguyệt dậy, chợt thấy một trận choáng váng, mắt tối sầm , liền ngã xuống.

 

Trước khi sắp mất ý thức, Hạ Vãn Nguyệt thầm niệm trong lòng, tiến gian.

 

Nàng biến mất lâu, trong rừng xuất hiện một đám bịt mặt.

 

Đám đó nhanh chóng tìm thấy kẻ c.h.ế.t.

 

“Lĩnh chủ, c.h.ế.t, dường như cắt cổ, còn lục soát t.h.i t.h.ể nữa!”

Mèo Dịch Truyện

 

“... Đồ vật cũng biến mất.”

 

“Nhìn t.h.i t.h.ể còn ấm , kẻ đó nhất định xa, mau chóng tìm , tìm đồ, g.i.ế.c .”

 

“Vâng, Lĩnh chủ.”

 

Những khác lệnh nhanh chóng tản , chỉ còn kẻ cầm đầu vẫn tại chỗ.

 

Kẻ đó từ cao xuống t.h.i t.h.ể đất, khẽ thành tiếng.

 

“Ha ha! Lục hoàng tử, thật ngờ ngươi còn kịp đợi đến g.i.ế.c, mà c.h.ế.t như .

 

C.h.ế.t thật t.h.ả.m hại, ha ha, nhớ kỹ, kiếp ngàn vạn đừng tranh đoạt với chủ tử của bọn nữa, nếu ...”

 

“Lĩnh chủ, bọn tìm khắp nơi, phát hiện nào.”

 

Chẳng mấy chốc, đám tản tụ tập trở .

 

“Thôi , mang thôi!”

 

Một tiến lên vác t.h.i t.h.ể đất, theo kẻ cầm đầu, cả đám nhanh chóng biến mất trong rừng.

 

Trong gian, Hạ Vãn Nguyệt vẫn còn hôn mê, bả vai thương một mảng đen kịt.

 

Đột nhiên, một sợi sương trắng vốn ngăn ngoài cổng viện phiêu tán trong biệt thự.

 

Sương trắng lơ lửng đỉnh đầu Hạ Vãn Nguyệt, dừng , chui vết thương vai nàng.

 

Cảm giác dễ chịu khiến đôi lông mày đang nhíu chặt của Hạ Vãn Nguyệt giãn .

 

Sợi sương trắng tranh đấu với độc khí, nhanh chóng rút độc khí vai , bao bọc lấy nó tiêu tán trung.

 

Trên gương mặt tái nhợt của Hạ Vãn Nguyệt cuối cùng cũng một chút huyết sắc.

 

Sau đó, càng nhiều sương trắng phiêu đãng , bao bọc chặt lấy thể Hạ Vãn Nguyệt như một cái kén tằm.

 

Mãi cho đến một canh giờ , sương trắng mới tan , Hạ Vãn Nguyệt cũng từ trung phiêu lạc xuống, nhẹ nhàng mặt đất.

 

Toàn nàng còn vết thương nào, làn da cũng còn đen sạm như , khí sắc hơn nhiều.

 

Mười phút , Hạ Vãn Nguyệt mới tỉnh , nàng giật bừng tỉnh, bật dậy.

 

Đột nhiên nhớ vết thương vai , nàng theo bản năng kêu “ai da” một tiếng.

 

Đợi đến khi nàng định thần , mới phát hiện bả vai còn đau nữa.

 

Chỉ là trong ký ức, nàng thương, chuỗi động tác đáng lẽ đau, nên nàng mới vô thức kêu lên một tiếng.

 

Nàng dùng tay ấn ấn bả vai.

 

“Thật sự đau nữa, ơ, vết thương của ?”

 

Hạ Vãn Nguyệt kéo áo , để lộ bả vai, vai chỉ lớp da thịt trắng nõn, hề vết thương, ngay cả vết bầm tím do Tiểu Lý thị đ.á.n.h cũng biến mất.

 

Nàng dậy nhảy nhảy, cảm thấy đầu còn choáng váng, mắt cũng còn hoa nữa, còn sức hơn.

 

Hiện tại nàng tinh lực dồi dào, đến mức thể một quyền đ.á.n.h c.h.ế.t một con trâu.

 

“Chuyện ? Chẳng lẽ gian còn chức năng chữa lành?”

 

“... Tốt như !”

 

“Có ai ? Tiểu tinh linh, hệ thống...”

 

Hạ Vãn Nguyệt trong gian gọi nửa ngày, tìm nửa ngày, cũng chẳng phát hiện chỗ nào đúng, cổ họng sắp khản đặc mà cũng chẳng ai đáp lời nàng.

 

“Rốt cuộc là ?”

 

“Vậy rốt cuộc là ai chữa trị cho ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-15-chua-lanh.html.]

 

Thôi , tìm thì nghĩ nữa, dù hiện tại gian còn chức năng chữa lành, đây cũng là chuyện .

 

Mùi hương súp gà từ phòng bếp từng trận bay tới, Hạ Vãn Nguyệt lấy bát múc một bát , trong phòng ăn, thưởng thức một bát ngon lành.

 

Nàng khỏi gian, ngắm sắc trời.

 

“Trời còn sớm, về , nếu hai đứa nhóc sẽ lo lắng mất.”

 

Hạ Vãn Nguyệt lấy cái gùi trong gian , đặt một con gà và một con thỏ trong gùi, xuống núi.

 

Vừa đến chân núi, trời sắp tối đen, trăng hé mở mây đen mà nhô , mặt đất miễn cưỡng thể rõ đường , Hạ Vãn Nguyệt tranh thủ thời gian về nhà.

 

Khi sắp đến cổng nhà, từng tiếng nức nở nghẹn ngào truyền đến.

 

Nàng nắm chặt gùi, nhanh chân bước đến cửa.

 

Chỉ thấy hai đứa nhóc đang ôm em trai cửa.

 

Tiếng chính là từ miệng hai đứa nhóc phát , chỉ đứa nhỏ nhất đang ngơ ngác mút tay.

 

“Sao thế? Sao ?”

 

Hạ Vãn Nguyệt lo lắng vội vàng tới.

 

Nghe thấy giọng nàng, hai đứa nhóc vui mừng dậy, như hai viên đạn pháo nhỏ, lao về phía Hạ Vãn Nguyệt.

 

“Nương ~” x2

 

“Nương , ? Huhu...”

 

Lý Tam Nha ôm chặt Hạ Vãn Nguyệt, kìm , nước mắt như lũ vỡ bờ, ướt y phục của Hạ Vãn Nguyệt.

 

Lý Ninh ôm em trai, mắt đong đầy nước Hạ Vãn Nguyệt, bĩu môi như sắp .

 

“Ngoan nào, đừng nữa, nương về ?”

 

“Đi nào, xem nương mang gì ngon về đây.”

 

Ba về đến trong nhà, đóng chặt cổng viện, trong phòng tối đen như mực, trong nhà chẳng gì cả, càng nến.

 

Hạ Vãn Nguyệt an ủi hai đứa trẻ xong, liền phòng bếp, lấy cái vò sành cũ nát trong gian rửa sạch.

 

Sau đó đổ súp gà trong.

 

Lại trong gian nhổ lông, rửa sạch một con gà rừng khác, thoa gia vị, dùng giấy bạc bọc , sân đào một ít bùn đất, dùng nó bọc lấy con gà.

 

Ra khỏi gian, nàng đặt súp gà phòng bếp , sân đốt lửa ở chỗ từng nướng khoai lang, ném con gà bọc bùn đống lửa, nàng chuẩn nướng thêm một con gà ăn mày.

 

“A Ninh, Tam Nha, mau đây.”

 

Hai đứa trẻ ôm em trai mò mẫm bước trong bóng tối, ánh lửa ở sân chiếu lên gương mặt non nớt của chúng, đó còn vương vãi những giọt lệ.

 

Để hai đứa trẻ đợi, Hạ Vãn Nguyệt phòng bếp lấy hai cái ghế và một cái bàn nhỏ.

 

Múc hai bát súp gà cùng với thịt gà từ vò sành , đặt lên bàn, cho hai đứa trẻ ăn , bẻ hai cành cây, dùng d.a.o gọt dưa hấu gọt gọt, thành đũa, đưa cho hai đứa trẻ.

 

“Các con ăn , sẽ chăm sóc em trai.”

 

Từ tay Lý Ninh nhận lấy đứa trẻ, Hạ Vãn Nguyệt vén áo, chuẩn cho bú.

 

Vừa nãy khi ở trong gian nàng ăn một chút, hiện tại vẫn đói lắm.

 

May mắn cơ thể gian cải tạo một chút, thể gầy yếu và suy dinh dưỡng , đứa trẻ sơ sinh chắc chắn thể ăn no.

 

“Đây là cái gì?”

 

Hạ Vãn Nguyệt phát hiện miệng đứa bé đen đen, như thể trét một lớp gì đó.

 

“Nương , đó là khoai lang...”

 

“Em trai , bọn con gì ăn, nên cho em trai ăn khoai lang, nhưng bọn con nước, nên thể rửa mặt cho em trai.”

 

Lý Tam Nha nương hỏi, chút bất an đáp lời.

 

Hai đứa nhóc trong lòng đều chút thấp thỏm, nương , trách bọn con chăm sóc cho em trai ?

 

“Không , đừng cho em trai ăn những thứ nữa, em trai còn quá nhỏ, thể tiêu hóa , thôi , các con mau ăn !”

 

Hạ Vãn Nguyệt mang đứa trẻ sơ sinh về phòng bếp, lén lút tiến gian, tắm rửa cho con, rửa mặt sạch sẽ, mới bắt đầu cho bú.

 

 

Loading...