Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 156: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:59:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hàng hóa cướp.

 

Công việc kinh doanh chi phấn ở Thanh Viễn Trấn định nửa tháng, tên hoả kế giao hàng trở về trong bộ dạng t.h.ả.m hại.

 

Không chỉ hai thùng chi phấn xe mất, cánh tay còn vết bầm tím.

 

“Lão bản, là Châu Lão Hổ địa đầu xà của Thanh Viễn Trấn đó!” Hoả kế ôm cánh tay, giận sốt ruột.

 

“Chúng tới cổng thành, liền dẫn bao vây, thu ‘phí bảo kê’, chúng chịu, liền cướp hai thùng chi phấn, còn động thủ đ.á.n.h ! Trương chưởng quỹ phái tới tiếp ứng định ngăn , cũng bọn chúng xô đẩy mấy phen.”

 

Chiếc chén trong tay Hạ Vãn Nguyệt nặng nề va xuống bàn, đáy mắt nàng tức thì ngưng tụ hàn ý.

 

Nàng sớm Thanh Hà Trấn thế lực bang phái, nhưng ngờ đối phương dám trắng trợn cướp hàng đ.á.n.h như .

 

Đây là xem việc ăn của nàng như quả hồng mềm dễ bắt nạt.

 

“Chuẩn xe ngựa, Thanh Viễn Trấn.” Hạ Vãn Nguyệt dậy túm lấy cây đao lớn, bảo Lý Ôn Ngôn ở trong thành trông nom trạch viện và tiệm lỗ vị.

 

“Hãy với Trương chưởng quỹ, sáng mai sẽ đến, bảo ông đừng đối đầu trực diện với Châu Lão Hổ.”

 

Sáng sớm ngày hôm , Hạ Vãn Nguyệt đ.á.n.h xe la, dẫn theo hai thanh niên khoẻ mạnh thẳng tiến Thanh Viễn Trấn.

 

Vừa tới tiệm Trương Ký Thụ sức phố, Trương chưởng quỹ vội vàng đón, mặt đầy vẻ áy náy: “Hạ lão bản, đều do bảo vệ hàng của … Châu Lão Hổ ở trấn thế lực lớn, ngay cả quan phủ cũng nhắm mắt ngơ, cẩn thận đấy.”

 

“Yên tâm, tới để gây gổ, mà là tới để ‘giảng đạo lý’ với .”

 

Hạ Vãn Nguyệt lạnh một tiếng, bảo thanh niên khuân một vò rượu ngon và hai cân thịt bò kho xuống xe.

 

“Ngươi Châu Lão Hổ ở ? Dẫn .”

 

Trương chưởng quỹ dẫn nàng đến sòng bạc trong trấn.

 

Châu Lão Hổ thường xuyên lui tới nơi .

Mèo Dịch Truyện

 

Vừa cửa, liền thấy Châu Lão Tam đang ôm một nữ nhân uống rượu, bàn còn bày hộp chi phấn cướp .

 

“Nữ nhân hoang dã từ tới, dám xông địa bàn của ?”

 

Châu Lão Hổ liếc thấy Hạ Vãn Nguyệt, ánh mắt khinh miệt.

 

Hạ Vãn Nguyệt để ý lời khiêu khích của , đặt vò rượu ngon và thịt bò kho lên bàn: “Châu lão bản, là đông gia của chi phấn Hạ Ký. Hôm qua của hiểu chuyện, chào hỏi tới ăn, là của . Vò rượu và thịt bò , coi như là tạ tội với .”

 

Châu Lão Tam sững sờ, rõ ràng ngờ nàng chơi chiêu .

 

Hắn cầm miếng thịt bò kho lên ngửi ngửi, liếc hộp chi phấn.

 

“Ngươi cũng điều đấy. mà, ăn ở Thanh Viễn Trấn, mỗi tháng nộp cho năm mươi lượng phí bảo kê, nếu …”

 

“Phí bảo kê thể trả, nhưng điều kiện.”

 

Hạ Vãn Nguyệt ngắt lời , giọng lạnh lùng: “Thứ nhất, trả hai thùng chi phấn cướp của hôm qua.

 

Thứ hai, hàng của ở Thanh Viễn Trấn, phép ai động nữa.

 

Thứ ba, năm mươi lượng quá nhiều, mỗi tháng chỉ trả hai mươi lượng, nếu ngươi đồng ý, thì việc ăn thà , cũng sẽ để ngươi chiếm tiện nghi .”

 

Sắc mặt Châu Lão Hổ biến đổi, Hạ Vãn Nguyệt thể vững ở Huệ Châu Thành, chắc chắn kẻ mềm yếu, hơn nữa chi phấn Hạ Ký bán chạy trong trấn, nếu ép nàng quá mức mà nàng rút hàng, ngược sẽ mất một con đường kiếm tiền.

 

Còn về chuyện , ai mà .

 

Hắn nâng chén rượu uống một ngụm, đ.á.n.h giá Hạ Vãn Nguyệt: “Được, cứ theo lời ngươi, hai thùng chi phấn lát nữa sẽ bảo đưa về cho ngươi. mà, nếu ngươi dám giở trò gì, Thanh Viễn Trấn sẽ cho ngươi bước chân một bước nào nữa .”

 

Hạ Vãn Nguyệt khẽ mỉm : “Châu lão bản yên tâm, Hạ Vãn Nguyệt việc luôn coi trọng sự công bằng. Chỉ cần ngươi tuân thủ ước định, tự nhiên cũng sẽ thất hứa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-156.html.]

 

Nói xong, hai lập văn tự, cả hai đều ký tên đóng dấu, nàng mới từ trong lòng lấy một tờ ngân phiếu: “Đây là hai mươi lượng phí bảo kê của tháng .”

 

Châu Lão Hổ nhận lấy ngân phiếu, hài lòng gật đầu: “Coi như ngươi thức thời. Sau chuyện gì, cứ báo tên Châu Lão Hổ.”

 

Hạ Vãn Nguyệt dẫn các thanh niên rời khỏi sòng bạc.

 

Trương chưởng quỹ mặt đầy lo lắng: “Hạ lão bản, cứ thế tin ?”

 

Hạ Vãn Nguyệt tự tin : “Hắn dám thất ước . Bách tính Thanh Viễn Trấn thích chi phấn của , nếu phá vỡ quy tắc, tự chặt đường tài lộc của , thì đừng trách khách khí.”

 

Trở tiệm Trương Ký Thụ sức phố, hai thùng chi phấn đưa về.

 

Trương chưởng quỹ thấy chi phấn bàn liền ngạc nhiên : “Vẫn là Hạ lão bản cách, nhanh như đưa về .”

 

“Ổn định chỉ là tạm thời thôi, đợi thấy chi phấn của chúng kiếm tiền, thể chỉ thỏa mãn với hai mươi lượng ?”

 

Hạ Vãn Nguyệt lắc đầu: “Sau giao hàng, dẫn thêm nhiều , chào hỏi các nha dịch trong trấn, tránh đổi ý.”

 

Nàng , loại như Châu Lão Hổ chỉ lợi ích, một khi việc kinh doanh của quá phát đạt, nhất định sẽ gây phiền phức.

 

Trở Huệ Châu Thành, Hạ Vãn Nguyệt kể chuyện ở Thanh Viễn Trấn cho Lý Ôn Ngôn .

 

Lý Ôn Ngôn cau mày hỏi: “Nương, chúng còn tiếp tục ăn ở Thanh Viễn Trấn nữa ?”

 

“Đương nhiên là .”

 

Hạ Vãn Nguyệt xoa đầu : “Không thể vì một chút phiền phức mà lùi bước, chỉ cần chúng lập quy củ , con đường sẽ càng thuận lợi hơn.”

 

Ban đêm, Hạ Vãn Nguyệt đèn, ghi chép chi tiêu và thu nhập ở Thanh Viễn Trấn sổ sách.

 

Ngày hôm , Hạ Vãn Nguyệt hái một ít rau xanh, trái cây, đóng gói một ít hương liệu mới nghiên cứu, chuẩn mang tặng phu nhân tri phủ.

 

Khoảng thời gian bận rộn mở mang việc ăn, vẫn kịp tới thăm phu nhân tri phủ.

 

Sau khi môn vệ thông báo, Hạ Vãn Nguyệt thuận lợi hậu viện phủ tri phủ.

 

Phu nhân tri phủ đang trong đình thưởng , thấy nàng đến, mặt lộ nụ hiền hậu: “Vãn Nguyệt, lâu gặp, mau đây .”

 

Hạ Vãn Nguyệt hành lễ, dâng những thứ mang theo: “Phu nhân, đây là rau xanh trái cây nhà tự trồng, còn hương liệu mới nghiên cứu, nếm thử cho .”

 

Phu nhân tri phủ cầm hương liệu lên ngửi, khen ngợi: “Tay nghề của ngươi càng ngày càng , mùi hương thật khiến vui vẻ.”

 

Hai xuống hàn huyên, Hạ Vãn Nguyệt liền kể chuyện gặp Châu Lão Hổ ở Thanh Viễn Trấn.

 

Phu nhân tri phủ cau mày: “Châu Lão Hổ ngông cuồng như , thật đáng ghét. Ta sẽ với tri phủ đại nhân, để ông chỉnh đốn bọn lưu manh .”

 

Hạ Vãn Nguyệt vội : “Phu nhân, tiên cần lớn chuyện, lập văn tự, cứ xem biểu hiện tiếp theo của . Nếu tái phạm, vẫn nhờ cậy phu nhân và tri phủ đại nhân.”

 

Phu nhân tri phủ gật đầu: “Cũng , ngươi việc luôn chừng mực. Nếu khó khăn, cứ việc với .”

 

Hai trò chuyện vài chuyện gia đình, Hạ Vãn Nguyệt mới cáo từ rời .

 

Chỉ hai ngày , phu nhân tri phủ liền phái ma ma đến truyền lời, rằng phu nhân tri phủ khi dùng chi phấn liền ngớt lời khen ngợi, còn giúp quảng bá trong giới quý phụ, điều khiến danh tiếng chi phấn Hạ Ký càng vang xa.

 

Một tháng , Thanh Viễn Trấn truyền tin, Châu Lão Hổ thấy việc ăn của Hạ Vãn Nguyệt ngày càng , bắt đầu thỏa mãn với hai mươi lượng bạc mỗi tháng.

 

Hắn cho thuộc hạ bắt đầu gây khó dễ cho các hoả kế giao hàng ở cổng thành.

 

Hạ Vãn Nguyệt sớm dự liệu, nàng dẫn theo một nhóm hoả kế,

 

Gặp Châu Lão Hổ, Hạ Vãn Nguyệt kiêu hèn : “Châu lão bản, chúng lập văn tự , nếu ngươi còn giữ chữ tín như , thì đừng trách lớn chuyện, để cả trấn đều ngươi phá hỏng quy củ như thế nào.”

 

 

Loading...