Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 29: --- Tiến Vào Làng

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:57:18
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thỉnh thoảng thấy tiếng khụt khịt nho nhỏ, hai liền cúi xuống ôm lòng, đầu ngón tay chạm thể ấm áp của , lòng mới tạm yên.

 

Hạ Vãn Nguyệt mở chiếc túi nước buộc ở eo, uống một ngụm, cổ họng khô khốc cuối cùng cũng dễ chịu hơn nhiều.

 

Ý niệm chuyển, trong tay nàng liền thêm vài chiếc bánh bao, còn mang theo hương thơm khỏi nồi.

 

Nhen lửa, xào một món ăn để dùng kèm, đun một nồi nước nóng, để nguội.

 

Ăn cơm xong, thu dọn đồ đạc, Hạ Vãn Nguyệt chuẩn tiếp tục lên đường. Ban ngày nắng gắt quá, ba đứa trẻ chịu nổi, nàng quyết định sẽ đường ban đêm, ban ngày tìm nơi mát mẻ nghỉ ngơi.

 

“Moo——” Đại Hoàng ngưu đột nhiên kêu khẽ một tiếng, bước chân chậm .

 

Hạ Vãn Nguyệt ngẩng đầu , con đường đất phía nứt nẻ, những cánh đồng xa xa trơ trụi, ngay cả một cọng cỏ dại cũng tìm thấy.

 

Nàng từ gian lấy một nắm cỏ khô, từ từ cho Đại Hoàng ngưu ăn: “Đại Hoàng, thêm một đoạn nữa, đợi chúng tìm chỗ nghỉ chân, sẽ cho ngươi nghỉ ngơi.”

 

Lại từ gian dùng chậu gỗ đựng ít nước cho nó uống.

 

Ăn uống no say, Đại Hoàng ngưu mới cất bước, Hạ Vãn Nguyệt chân Đại Hoàng ngưu, thở dài một .

 

Mèo Dịch Truyện

“Cố gắng thêm chút nữa, ngày mai sẽ ngươi .”

 

May mắn , đó trong gian còn một con bò và một con la, nếu chỉ dựa một con bò , e rằng thật sự thể tới nơi.

 

Gió đêm thổi nóng trong khí, mang đến chút lạnh lẽo.

 

Hạ Vãn Nguyệt dùng vải buộc Tiểu Bạch lên lưng, để hai đứa lớn thể ngủ ngon trong khoang xe phía .

 

Dọc đường , vài ngôi làng mà nàng qua đều còn , một thanh niên sớm rời , chỉ còn vài già rời bỏ đang cố gắng cầm cự.

 

Cây dời c.h.ế.t, dời sống.

 

Để sống sót, họ buộc rời bỏ nhà cửa, đến những nơi xa hơn để tìm cơ hội sinh tồn, tìm nơi nước.

 

Đi mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, Hạ Vãn Nguyệt đến một thôn làng.

 

Người trong thôn hết, cây cối khô héo và nhà cửa trống rỗng, xung quanh một mảnh c.h.ế.t lặng.

 

Dừng xe , Hạ Vãn Nguyệt tìm một căn nhà , dắt xe bò trong.

 

Tìm kiếm trong nhà một lúc, xác định ai, Hạ Vãn Nguyệt mới cho hai đứa trẻ ngoài.

 

“Các con ở đây chờ , nương ngoài xem xét một chút.”

 

Đóng kỹ cửa, Hạ Vãn Nguyệt bắt đầu dạo trong thôn, mỗi căn nhà nàng đều sẽ xem xét, thứ nhất là tìm xem vật gì thể dùng , thứ hai là loại bỏ những hiểm họa tiềm ẩn.

 

Mấy hộ gia đình đều bốc mùi hôi thối, những già kịp rời c.h.ế.t giường.

 

Không con cháu, những cứ thế phơi thây trong khí, đẩy cửa , ruồi nhặng muỗi mòng bay thẳng mặt.

 

Hạ Vãn Nguyệt vội vàng bịt mũi miệng, lùi ngoài, từ gian lấy khẩu trang đeo .

 

Sau đó, những căn nhà nào mùi hôi thối bốc , Hạ Vãn Nguyệt sẽ bước nữa, bởi vì chắc chắn c.h.ế.t .

 

“Khụ khụ!”

 

Hạ Vãn Nguyệt đẩy một cái sân khác , trong nhà truyền đến tiếng ho.

 

Nàng lập tức cảnh giác, nhưng đợi hồi lâu cũng thấy đó bước .

 

Lặng lẽ đến bên cửa sổ trong, một phụ nữ da vàng như nghệ, gầy trơ xương đang bên giường.

 

Nàng tóc tai bù xù, mặc áo vải thô, gò má hóp sâu, trông phần đáng sợ, giống như một bộ xương khô khoác lên y phục.

 

Bên cạnh phụ nữ còn một chiếc khăn quấn, đứa trẻ trong khăn quấn cũng khô héo.

 

Nàng đang sụp bên giường, vươn tay túm lấy chiếc khăn quấn.

 

“Khụ khụ khụ…”

 

Tiếng ho vang lên, gương mặt nàng lộ vẻ bi thương khốn khổ, dáng vẻ như đang đau buồn, nhưng một giọt lệ nào rơi xuống.

 

Bỗng nhiên, nàng như cảm nhận điều gì đó, ngẩng đầu về phía ngoài cửa sổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-29-tien-vao-lang.html.]

 

Hạ Vãn Nguyệt ẩn bức tường bên cạnh.

 

Nàng chút nghi hoặc về phía cửa sổ, nãy dường như cảm thấy đang , nhưng đầu chẳng thấy ai.

 

Nàng khổ lắc đầu, cho rằng đó là ảo giác khi c.h.ế.t của .

 

Không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục dùng tay kéo chiếc khăn quấn đất, nàng c.h.ế.t cũng c.h.ế.t cùng đứa con của .

 

Hạ Vãn Nguyệt thò đầu , liếc một cái rời khỏi sân.

 

Trên đời chịu khổ quá nhiều, nàng thể cứu tất cả , hơn nữa nàng bí mật của riêng , thích hợp mang theo một xa lạ.

 

Suốt chặng đường , Hạ Vãn Nguyệt cũng phát hiện tình hình ở đây dường như nghiêm trọng hơn ở thôn Đạo Điền, dân làng cũng sớm bỏ trốn.

 

Hạ Vãn Nguyệt còn tưởng , kết quả vẫn là muộn .

 

Trở về căn nhà đó, Hạ Vãn Nguyệt thu dọn đồ đạc, bắt đầu nấu cơm.

 

Bát đĩa trong nhà sớm còn, nhưng củi trong kho củi thì còn nhiều.

 

Hạ Vãn Nguyệt lấy nồi xe bò xuống, đặt bếp, tiên nấu một nồi cháo. Cháo nấu xong, liền cất cháo gian, nhiệt độ trong gian , ở đó cũng nguội nhanh hơn.

 

Lại vườn rau ở sân gian hái một ít ớt, một nắm rau cải thìa, xào một đĩa thịt xào ớt và một đĩa rau cải thìa.

 

Thời tiết quá nóng, chỉ uống cháo mới chút khẩu vị.

 

Đợi cháo nguội Hạ Vãn Nguyệt liền lấy , gọi các con bắt đầu ăn cơm.

 

Mùi thơm của thịt xào ớt bay xa, phụ nữ gầy trơ xương khẽ hít mũi, mở mắt , thơm quá!

 

Ta c.h.ế.t ?

 

Lại thể ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, nàng vươn cổ cẩn thận ngửi ngửi.

 

Đột nhiên, một tia kinh hỉ xẹt qua mắt nàng , nàng gắng gượng ngoài.

 

“Cứu mạng!”

 

Tiếng kêu yếu ớt vang lên.

 

Có lẽ là bản năng cầu sinh, nàng mà gắng gượng , bò khỏi sân, ngửi theo mùi hương mà về phía sân của Hạ Vãn Nguyệt.

 

Mùi thơm trong khí càng ngày càng nồng nặc, nhưng nàng càng ngày càng yếu ớt, con đường nàng bò qua, là những vết cào và những vệt m.á.u lấm tấm.

 

Thấy sắp bò tới cổng sân của Hạ Vãn Nguyệt, nàng đột nhiên trợn to hai mắt.

 

Hy vọng ngay mắt, nhưng nàng thể kiên trì nổi, bàn tay nàng vươn , vô lực rũ xuống, đầu nặng nề đập xuống đất, mất thở.

 

Trong sân, tay Hạ Vãn Nguyệt đang chuẩn gắp thức ăn dừng giữa trung, nàng đột nhiên đầu ngoài sân.

 

“Nương ơi, ngon quá ạ!”

 

Ớt giúp khai vị, cháo nấu cũng mát lạnh, hai tiểu gia hỏa cũng từ vẻ ủ rũ sức sống biến thành tươi tỉnh rạng rỡ.

 

Thấy hai tiểu gia hỏa cuối cùng cũng khẩu vị ăn cơm, Hạ Vãn Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Suốt chặng đường dãi dầu sương gió, vì để kịp đường, sợ mùi thức ăn gây rắc rối, cơ bản đều ăn lương khô. Thời tiết quá nóng, các con đều khẩu vị, chỉ vài ngày gầy ít.

 

Hai đứa trẻ nắng cho ủ rũ, nàng đều lo lắng chúng say nắng, mấy ngày nay đều lấy t.h.u.ố.c giải nhiệt từ gian , bỏ túi nước chúng uống.

 

Thỉnh thoảng thời gian còn sẽ nấu một ít mát trong gian.

 

Chính vì thế mới giúp hai đứa trẻ kiên trì . Phía còn một đoạn đường dài như , Hạ Vãn Nguyệt tuyệt đối mới ngoài lâu, hai đứa trẻ bệnh.

 

Hoàng hôn nơi chân trời phản chiếu một mảnh ráng chiều đỏ rực, mặt trời cuối cùng cũng sắp lặn.

 

Mấy con thu dọn đồ đạc, cũng chuẩn tiếp tục lên đường.

 

Nàng cất Đại Hoàng ngưu gian, đổi một con khác mà nàng mua đó .

 

“A! Nương ơi…”

 

 

Loading...