Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 46: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:57:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bị truy đuổi
Nàng xoay xóa bỏ dấu vết, dựng những cọng cỏ khô các nàng giẫm lên, bẻ vài cành cây cắm xuống đất để che giấu.
Nàng nhẹ nhàng đặt đứa trẻ xuống, đó chuyển gian, trốn bụi cây quan sát, đám sơn phỉ liền như ruồi đầu tìm kiếm các nàng khắp nơi.
Đám sơn phỉ đuổi tới nhiều, chỉ ba tên, Hạ Vãn Nguyệt giải quyết bọn chúng.
Không hài tử bên cạnh, bằng thủ của nàng, giải quyết ba kẻ vẫn dễ dàng.
Ba kẻ tìm thấy dấu vết của Hạ Vãn Nguyệt cùng bọn trẻ, trong miệng bắt đầu c.h.ử.i rủa.
Ba kẻ vốn dĩ sát cạnh tản , tìm kiếm dấu vết khắp bốn phía.
Hạ Vãn Nguyệt giơ tay, tiễn trong tay áo b.ắ.n , trực tiếp găm đầu một tên sơn phỉ.
Tên sơn phỉ đang phát tiết như điên, dùng đao trong tay c.h.é.m loạn đám cỏ khô xung quanh.
Mèo Dịch Truyện
Bàn tay giơ lên còn kịp c.h.é.m xuống, một mũi tiễn tay áo nhỏ nhắn b.ắ.n đại não của .
Không kịp phát bất kỳ tiếng động nào, tên sơn phỉ ngã gục xuống đất, động tĩnh bất ngờ đó khiến hai tên còn giật .
Hai tên nhanh chóng trở nên cảnh giác.
Chúng tựa lưng , quét mắt xung quanh.
"Kẻ nào? Mau đây cho lão tử!"
"Có chúng là ai ? Dám g.i.ế.c của chúng ."
"Lão tử là Hắc Phong Trại, đắc tội với chúng , lão tử sẽ khiến các ngươi gặp họa lớn!"
Hạ Vãn Nguyệt lạnh, trực tiếp phi lao tới, nhanh chóng vồ lấy, siết chặt cổ một tên sơn phỉ, xoay tròn một vòng tại chỗ mặt đất, thanh đao dưa hấu trong tay cắt đứt cổ đối phương.
"Lại giải quyết thêm một kẻ, vẫn còn một kẻ cuối cùng."
Tên sơn phỉ còn chút hoảng loạn, cầm đại đao, liền c.h.é.m tới Hạ Vãn Nguyệt.
"Tìm c.h.ế.t!"
Hạ Vãn Nguyệt buông tên sơn phỉ c.h.ế.t, lăn tại chỗ, né tránh đao của đối phương.
Tên sơn phỉ thấy một đòn thành, thêm một đòn nữa.
Hạ Vãn Nguyệt khom , dùng chân quét mạnh chân , đá tên sơn phỉ mập mạp ngã lăn đất, thanh đao trong tay rơi xuống đất.
Nhanh chóng dậy, đá văng đao của đối phương xa, thanh đao dưa hấu trong tay đặt lên cổ đối phương.
"Đại hiệp tha mạng, tha mạng, tha mạng!"
"Ta chỉ là một tiểu lâu la, cầu xin cô nương tha cho !"
Tên sơn phỉ kinh hãi quỳ rạp xuống đất, ngừng cầu xin tha mạng.
"Tha cho ngươi ư? Ngươi sẽ tha cho chúng ?"
Hạ Vãn Nguyệt xong thêm lời nào, trực tiếp c.ắ.t c.ổ đối phương.
Theo thường lệ bắt đầu lục soát xác c.h.ế.t, hổ là sơn phỉ, chúng quả nhiên chút tiền.
Trên ba tên lục 20 lạng bạc và 500 văn tiền.
Cất tiền gian, Hạ Vãn Nguyệt liền chuyển các hài tử từ gian , bế Tiểu Bạch, hướng về phía sơn động tới.
Hai hài tử trong sơn động ôm lấy , luôn chờ đợi Hạ Vãn Nguyệt.
Đợi lâu, đột nhiên thấy một trận tiếng động xào xạc.
"Ca ca~"
Lý Tri Hạ chút sợ hãi, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Lý Ôn Ngôn.
Lý Ôn Ngôn nhanh chóng bịt miệng Lý Tri Hạ, ghé tai nàng thì thầm: "Đừng chuyện!"
Bên ngoài rõ ràng đang tới gần, nhưng là ai.
Hai ôm lấy run rẩy, Lý Ôn Ngôn siết chặt thanh đao trong tay, mồ hôi vì căng thẳng chảy .
Đống cỏ khô ở cửa động gạt , bóng dáng Hạ Vãn Nguyệt xuất hiện ở cửa động.
"Nương ~"
Lý Tri Hạ gạt tay ca ca , kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Lý Ôn Ngôn cũng thở phào một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-46.html.]
Hạ Vãn Nguyệt ôm lấy Lý Tri Hạ đang như quả pháo xông về phía , định thể.
"Không , đừng sợ."
Hạ Vãn Nguyệt ôm Lý Tri Hạ, nhẹ nhàng an ủi, xoa đầu Lý Ôn Ngôn.
"Chúng bây giờ nhanh chóng rời khỏi đây, g.i.ế.c , chừng sẽ tìm tới."
Nói , nàng dẫn các hài tử khỏi sơn động.
Suốt dọc đường, Hạ Vãn Nguyệt cẩn thận quan sát bốn phía, sợ gặp nguy hiểm.
Đường trong núi quả thực quá khó , hai hài tử vô cùng khó khăn, y phục cũng cào rách, thậm chí vì hình nhỏ bé còn cây cối xung quanh cào xước cả má.
Điều duy nhất là hai hài tử đều hiểu chuyện, dù thương cũng hé răng một lời.
Ngọn núi quả thực quá sâu, đó cũng chạy bao xa, cộng thêm tránh né đám sơn phỉ chân núi, mấy con Hạ Vãn Nguyệt chỉ vòng qua khu rừng , nhưng lạc đường trong khu rừng xa lạ .
Khắp nơi đều là cây cối và cỏ khô, cảnh vật dường như đều giống hệt .
Bước vùng biển khô cằn , như thể lạc mất phương hướng, tìm thấy lối , cứ loanh quanh trong núi cả ngày, vẫn tìm thấy đường xuống núi.
Hai hài tử mệt mỏi rã rời, Hạ Vãn Nguyệt xoa xoa thái dương.
"Cố gắng thêm chút nữa, cố thêm chút nữa, xem hôm nay khỏi đây ."
Nhìn sắc trời, chút u ám.
Phải lập tức tìm chỗ ở, bằng đêm khuya thế , ở trong đại sơn còn nguy hiểm hơn ban ngày.
Hạ Vãn Nguyệt siết chặt Tiểu Bạch trong lòng, kéo tay Lý Ôn Ngôn và Lý Tri Hạ, mượn chút ánh sáng cuối cùng của ban ngày, tiếp tục về phía .
Cứ mãi cho đến khi mặt trời lặn xuống, ánh sáng cuối cùng cũng biến mất, Hạ Vãn Nguyệt cũng tìm thấy chỗ ở ưng ý.
Trong lòng Hạ Vãn Nguyệt chút sốt ruột, nàng bẻ một cành cây, dùng dải vải buộc , thành một cây đuốc.
Lần nữa dẫn hai hài tử tiến về phía , Lý Tri Hạ phía chút sợ hãi, trong miệng phát tiếng nức nở kìm nén.
Nàng dùng bàn tay nhỏ bé che miệng, cố gắng phát tiếng động.
Lý Ôn Ngôn buông tay đang nắm y phục của Hạ Vãn Nguyệt, đến bên cạnh , nắm lấy tay nàng.
"Hạ Hạ, đừng sợ!"
Hạ Vãn Nguyệt cũng rảnh tay xoa đầu nàng.
"Sắp , sắp đến …"
Nàng cũng rốt cuộc là sắp đến , câu chỉ là một chút an ủi dành cho hai hài tử.
Đi nửa nén nhang, nàng đột nhiên liếc thấy gốc tùng già phía một sơn động nửa chìm nửa nổi trong lá rụng.
Lá cây khô héo gần như vùi lấp cả sơn động, chỉ còn một lối nhỏ xíu.
Cửa động chật hẹp, trong đêm tối nếu kỹ, vẫn thể phát hiện .
Hạ Vãn Nguyệt đưa cây đuốc trong tay cho Lý Ôn Ngôn.
"A Ngôn, cầm lấy."
Lý Ôn Ngôn giơ tay nhận lấy, kinh ngạc .
"Nương , là sơn động!"
" , con và cứ đợi ở đây một lát, nương qua đó xem ."
Hạ Vãn Nguyệt nhanh chóng tới, nàng tiên nhặt một cành cây, thăm dò trong động, thấy bất kỳ tiếng động lạ nào.
Lại để Lý Ôn Ngôn và Lý Tri Hạ đợi ở bên ngoài, nàng gạt đám lá cây khô , một cây đuốc khác, .
Đống lá cây chất đống nhanh chóng gạt , cuối cùng lộ một cửa động lớn nhỏ.
Cửa động lớn, chỉ đủ một khom lưng , Hạ Vãn Nguyệt xem xét, sơn động bên trong lớn, nhưng lớn hơn mười mấy so với sơn động họ từng ở đây.
Mấy con ở trong đó vặn, bên trong sơn động vô cùng khô ráo, bên cạnh vài khúc xương, cả phân.
Hạ Vãn Nguyệt ở bên ngoài bẻ vài cành cây, quét dọn bên trong sơn động.
Lúc mới gọi hai hài tử .
Lý Ôn Ngôn giơ cây đuốc trong tay, đ.á.n.h giá sơn động.
"Nương , ở đây liệu dã thú ?"
Hạ Vãn Nguyệt lắc đầu.