Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 83: --- Thời Gian Vụn Vặt Trong Khói Lửa Sân Nhỏ
Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:58:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong một tháng , nàng vốn dĩ sắp xếp xong hành lý, ngay cả xe la cũng sửa sang hai , đó vì tuyết rơi nên kế hoạch đành gác .
Giờ đây tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi, nhưng Lý Ôn Ngôn mỗi ngày trời sáng cuối hẻm tìm sư phụ, lúc về mắt lấp lánh ánh sáng, nàng thực sự đành lòng mà cắt ngang.
Lão già vẫn mỗi ngày chờ gốc cây hòe cổ thụ, khi dạy võ thì nghiêm khắc, lúc sửa động tác sẽ dùng gậy chống khẽ gõ cánh tay Lý Ôn Ngôn, nhưng luôn ở lúc nghỉ ngơi thì xoa bóp cho đứa trẻ.
Mèo Dịch Truyện
Hạ Vãn Nguyệt thấy tất cả, thỉnh thoảng sẽ thêm một phần cơm canh, để Lý Ôn Ngôn mang , lão già ban đầu chịu nhận, cũng ngầm đồng ý, chỉ là khi Lý Ôn Ngôn luyện võ xong, sẽ dạy thêm nửa canh giờ.
Biến cố xảy một đêm nọ, hôm đó Hạ Vãn Nguyệt tiếng động đ.á.n.h thức, mơ hồ thấy ngoài sân truyền đến một tiếng "phù thủy".
Nàng khoác áo dậy, cầm lấy d.a.o chặt củi đến cửa sân, mở cổng, liền thấy lão già co ro mái hiên cạnh cửa, sắc mặt trắng bệch, vết thương cũ ở chân rỉ máu, nhuộm đen chiếc quần vải rách.
Lý Ôn Ngôn cũng tỉnh giấc, chạy tới nắm lấy tay lão già, giọng nghẹn ngào: "Sư phụ! Người ?"
Lão già nghiến răng, chống gậy dậy, nhưng loạng choạng ngã xuống.
Hạ Vãn Nguyệt hỏi nhiều, tiến lên đỡ lấy cánh tay , chạm da thấy nóng bỏng, rõ ràng là phát sốt cao.
"Trước tiên hãy về nhà với chúng ." Nàng giọng điệu kiên định, cho phép từ chối.
Lý Ôn Ngôn vội vàng giúp đỡ, hai con một bên trái, một bên , dìu lão già sân.
Đặt lão già lên chiếc giường nhỏ trong nhà củi, Hạ Vãn Nguyệt đun nước nóng, bảo Lý Ôn Ngôn dùng khăn vải lau giúp hạ nhiệt.
Lại gian tìm t.h.u.ố.c hạ sốt trữ từ kiếp , nghĩ nghĩ lấy t.h.u.ố.c tiêu viêm .
Tìm các loại thảo d.ư.ợ.c mua lúc chạy nạn đây, sắc thành nước thuốc, trộn lẫn .
Lý Ôn Ngôn canh bên giường, chốc chốc đắp chăn cho sư phụ, chốc chốc sờ trán , khuôn mặt nhỏ đầy lo lắng.
Hạ Vãn Nguyệt gõ cửa, đưa t.h.u.ố.c cho Lý Ôn Ngôn.
"A Ngôn, t.h.u.ố.c xong , con hãy đút cho sư phụ con uống !"
Lý Ôn Ngôn nhận t.h.u.ố.c xong, Hạ Vãn Nguyệt liền đỡ lão già dậy, để Lý Ôn Ngôn từng muỗng từng muỗng đút cho uống.
Lão già trong cơn mê man, thỉnh thoảng mở mắt, thấy bóng dáng Hạ Vãn Nguyệt bận rộn, Lý Ôn Ngôn canh giữ bên giường, sự đề phòng trong mắt dần phai nhạt, thêm vài phần cảm xúc phức tạp.
Sáng sớm hôm , lão già tỉnh , sốt cao giảm bớt đôi chút, nhưng vẫn còn yếu ớt.
Hạ Vãn Nguyệt gọi đại phu tới, đại phu bên giường, xem xét cái chân thương của lão già.
Đại phu kiểm tra kỹ lưỡng xong, lắc đầu. Vẻ mặt khó xử : "Vết thương ở chân kéo dài quá lâu, xử lý , còn nhiễm lạnh, tích tụ bệnh cũ, nếu chữa dứt điểm thì khó, tiên từ từ điều dưỡng.
"Hơn nữa, lão đại ca đây cơ thể nhiều vết thương ngầm, thể cũng điều dưỡng kỹ lưỡng, nếu sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ."
Hạ Vãn Nguyệt nhíu mày, hỏi: "Đại phu, nên điều dưỡng thế nào?"
Đại phu vuốt vuốt râu, trầm tư một lát.
"Cần uống t.h.u.ố.c mỗi ngày, kết hợp với châm cứu, trong ăn uống cũng nên dùng nhiều đồ bổ dưỡng."
Hạ Vãn Nguyệt gật đầu, ghi đơn t.h.u.ố.c đại phu kê, trả tiền khám bệnh tiễn đại phu .
Lý Ôn Ngôn kéo vạt áo Hạ Vãn Nguyệt, lo lắng hỏi: "Nương, chân của sư phụ thể khỏi ?"
Hạ Vãn Nguyệt xoa đầu : "Có thể khỏi , chỉ cần điều dưỡng tử tế."
Những ngày tiếp theo, Hạ Vãn Nguyệt mỗi ngày đều bốc thuốc, sắc thuốc.
Nàng còn đổi món ăn, nấu những bữa cơm canh tẩm bổ cho lão đầu.
Lý Ôn Ngôn cũng càng thêm nỗ lực luyện tập, trong lòng nghĩ thể bảo vệ sư phụ và nương.
Lão đầu hai con vì mà tận tâm như , trong lòng tràn ngập cảm động.
Y còn trầm mặc ít như , bắt đầu giảng giải thêm nhiều tâm đắc luyện võ cho Lý Ôn Ngôn, cũng sẽ cùng Hạ Vãn Nguyệt trò chuyện chuyện thường ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-83-thoi-gian-vun-vat-trong-khoi-lua-san-nho.html.]
Hạ Vãn Nguyệt bưng đến bát cháo nóng, y rau xanh và hạt gạo trong bát, bên trong còn lẫn vài miếng thịt vụn, trầm mặc hồi lâu, mới khẽ : “Đa tạ.” Trong giọng một tia nghẹn ngào khó nhận .
“Nên thôi…”
Hạ Vãn Nguyệt đặt bát sang một bên, đó đỡ lão đầu dậy, mới đưa bát cháo tay y.
“Ôn Ngôn coi như sư phụ ruột, nếu chê, cứ ở đây dưỡng thương , đợi khi nào lành hẳn hẵng .”
Lão đầu gì, chỉ từ từ uống cháo.
Lý Ôn Ngôn ghé gần, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, đợi khỏe , còn dạy con đ.á.n.h quyền nữa ạ?”
Lão đầu ngẩng mắt đứa trẻ, khóe môi hiếm hoi khẽ cong lên một chút, gật đầu.
Hạ Vãn Nguyệt cảnh , trong lòng quyết định.
Con đường đến Huệ Châu thể đợi thêm một chút, ít nhất bây giờ, lão đầu què chân , nên một co ro mái hiên đầu ngõ nữa.
Những ngày đó, lão đầu cứ ở trong tiểu viện dưỡng thương.
Hạ Vãn Nguyệt vẫn ngày ngày lo liệu chút đồ đạc, nhưng còn vội vã định ngày khởi hành nữa.
Nơi Lý Ôn Ngôn luyện võ từ cuối ngõ chuyển trong viện, lão đầu mái hiên chỉ dẫn, thỉnh thoảng còn bảo Hạ Vãn Nguyệt học hai chiêu phòng .
Hạ Vãn Nguyệt cũng vui vẻ đón nhận, nàng còn từng luyện võ công của thế giới , thủ hiện tại của đối đầu với võ công của thế giới sẽ ?
Khói lửa nhân gian trong tiểu viện, vì thêm một , dường như càng thêm nồng đậm.
Chỉ là Hạ Vãn Nguyệt , đợi khi vết thương của lão đầu lành hẳn, đợi khi chiêu thức của Lý Ôn Ngôn thành thục hơn, bọn họ cuối cùng vẫn lên đường đến Huệ Châu.
——Nơi đó, mới là mái nhà nàng an định cho lũ trẻ.
Trời tờ mờ sáng, cửa phòng củi hé một khe.
Lão đầu què chân chống gậy, chầm chậm lê bước đến gốc hòe già ở góc sân, tựa lưng cây yên.
Y như khi chờ Lý Ôn Ngôn, chỉ ngước rạng đông trắng đục phía chân trời, ngón tay vô thức vuốt ve những đường vân cũ chiếc gậy.
——Kể từ khi chuyển , đây là thói quen bất di bất dịch của y, như thể đang chờ đợi điều gì, như thể đang đối mặt với những tháng năm qua.
Không lâu , cửa chính cũng mở .
Hạ Vãn Nguyệt xách thùng gỗ về phía giếng, tiếng “cót két” của ròng rọc phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi sớm mai.
Nàng liếc thấy lão đầu gốc hòe, tiện miệng hỏi: “Hôm nay vết thương còn đau ?”
Lão đầu đầu , giọng ôn hòa hơn lúc mới đến: “Không cả.”
Đang chuyện, Lý Ôn Ngôn dụi mắt chạy , thấy sư phụ liền hưng phấn gọi: “Sư phụ! Hôm nay dạy con ‘Phách Quyền’ mà hôm qua ạ?” Lão đầu gật đầu, đáy mắt xẹt qua một nụ khó nhận .
Bữa sáng tuy đơn giản nhưng nóng hổi.
Hạ Vãn Nguyệt nấu cháo gạo lứt, ăn kèm củ cải khô muối, và bánh màn thầu ngũ cốc.
Tiểu Bạch trong xe nôi, tay nhỏ nắm mép bát bột gạo, thỉnh thoảng văng vài giọt, Lý Tri Hạ liền cầm khăn vải, cẩn thận giúp lau miệng, dáng một tiểu đại nhân.
Lão đầu ăn chậm, nhưng từng bỏ sót một hạt gạo nào, đôi khi còn bẻ một nửa bánh màn thầu trong bát cho Tiểu Bạch, đứa trẻ nhóp nhép miệng, khóe môi y sẽ khẽ cong lên.
Khoảng thời gian bữa cơm là quy củ nhất.
Lý Ôn Ngôn tấn, luyện quyền trong sân, lão đầu ghế đẩu nhỏ chỉ dẫn.
Chiếc gậy thỉnh thoảng gõ gõ đầu gối tử: “Chân duỗi thẳng hơn nữa, quyền nhanh, đừng dây dưa lôi thôi.”
Hạ Vãn Nguyệt thu dọn xong bếp núc, mái hiên xi tè cho Tiểu Bạch, thỉnh thoảng ngẩng đầu đứa con trai mồ hôi nhễ nhại đang luyện tập, lão đầu đang tận tình chỉ dẫn.