Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 97: --- Trạm dịch
Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:58:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Tri Hạ bên xe, những nông dân bờ ruộng, khe khẽ : “Nương, họ dường như vui.”
Hạ Vãn Nguyệt gật đầu, : “Bởi vì trận mưa , hoa màu của họ cứu, sẽ còn chịu đói nữa .”
Mèo Dịch Truyện
Tô Giáp chống gậy, bên đường, về phía rừng núi xa xa, ánh mắt tràn đầy sự hài lòng.
Hắn nhớ cảnh tượng khi ở Thân thành, trông thấy dòng tị nạn vì thiếu nước mà ngã gục, trong lòng khỏi khó chịu. Nay trận mưa , cuối cùng cũng thể giúp họ thở phào nhẹ nhõm.
Có một tị nạn ngang qua, thấy xe la của bọn họ, do dự một chút vẫn bước tới, khẽ hỏi: “Xin hỏi… thể cho chút nước ?”
Hạ Vãn Nguyệt hai lời, từ trong xe lấy một cái túi nước, đưa cho tị nạn: “Cầm lấy ! Trên đường cẩn thận.”
Người tị nạn cảm kích nhận lấy túi nước, liên tục tạ ơn, trong mắt tràn đầy sự kích động.
Mưa dần tạnh, mặt trời từ trong tầng mây hé đầu , rải xuống ánh nắng ấm áp.
Những nụ hoa bên đường sự tưới tắm của nước mưa, thi khoe sắc, những đóa hoa ngũ sắc điểm xuyết giữa lùm cỏ xanh, đến lạ thường.
Nông dân bờ ruộng bắt đầu bận rộn, đang trồng dặm hoa màu, đang sửa sang bờ ruộng, mặt mỗi đều hừng hực khí thế.
Dòng tị nạn đường núi cũng lên đường, bước chân nhẹ nhàng hơn nhiều, miệng còn thi thoảng vang lên tiếng trò chuyện vui vẻ.
Không khí bên đường còn nặng nề nữa.
Nước mưa chỉ truyền sinh khí cho thực vật, mà còn truyền sinh khí cho những phiêu bạt lâu ngày .
Hạ Vãn Nguyệt cảnh tượng tràn đầy sinh khí , trong lòng an tâm hơn nhiều.
Nàng , trận mưa chỉ tưới tắm đất đai, mà còn tưới tắm lòng , khiến thắp lên hy vọng cuộc sống.
Nàng cầm lấy dây cương, : “Được , chúng cũng tiếp tục lên đường thôi! Tin rằng nhanh sẽ tới Ba Lâm thành.”
Bánh xe la nghiền qua mặt đường lầy lội, từ từ chạy về hướng Ba Lâm thành.
Cảnh vật ven đường ngày càng hơn, cỏ dại non xanh, hoa dại tươi tắn, nông dân bận rộn, tị nạn đường, tạo nên một bức tranh tràn đầy sức sống.
Trong lòng mỗi đều tràn đầy mong đợi, mong đợi tìm thấy cuộc sống an ở Ba Lâm thành, mong đợi tương lai còn chịu nỗi khổ hạn hán và chiến loạn.
Đường núi mưa lầy lội khó , bánh xe la cuốn theo bùn ướt, di chuyển càng thêm chậm chạp.
Hạ Vãn Nguyệt đang cúi dọn dẹp bùn đất trục xe, liền thấy tiếng Trần Mặc hưng phấn reo lên: “Phía một trạm dịch!”
Thuận theo hướng chỉ , trong thung lũng xa, quả nhiên dựng một ngôi viện gạch xanh ngói xám, tuy trông vẻ cũ kỹ, nhưng tỏa chút thở nhân gian, chính là nơi nghỉ chân mà lữ hành mong mỏi nhất.
Tới gần mới rõ, cổng trạm dịch treo một tấm biển gỗ phai màu, ba chữ “Thanh Phong Dịch” phía nước mưa rửa trôi mà rõ ràng lạ thường.
Trên tường viện bò đầy những dây leo mới mọc mưa, bậc đá cổng còn hai gã bán rong trú mưa, đang cúi đầu lau khô gánh hàng ướt mưa.
Tô Giáp chống gậy nhất, vươn tay đẩy nhẹ cánh cửa gỗ khép hờ, trục cửa “kẽo kẹt” một tiếng, kinh động những chú chim sẻ đang trú mưa mái hiên.
“Có ai ở đó ?”
Hạ Vãn Nguyệt gọi một tiếng, lời dứt, liền thấy một lão hán mặc áo cộc vải thô từ trong phòng , trong tay còn cầm một miếng giẻ lau, mặt chất chứa nụ chất phác.
“Khách quan là lữ hành ? Mau nghỉ chân, mưa xong, trong nhà ấm áp lắm.”
Lão hán là coi giữ trạm dịch, họ Vương, canh giữ trạm dịch gần mười năm , gặp vô khách qua đường nam bắc.
Trạm dịch lớn, chia thành hai gian .
Sân là sảnh đường tiếp khách, bày mấy chiếc bàn gỗ khuyết chân, Vương lão hán nhanh nhẹn lau sạch một chiếc, rót nước nóng cho bọn họ.
“Nước mới đun, đường các vị chắc hẳn khát lắm .”
Lý Ôn Ngôn ôm chén nước, nhấp từng ngụm nhỏ, nhưng đôi mắt tò mò đ.á.n.h giá những dấu vết tường sảnh đường.
Hậu viện là mấy gian khách phòng đơn sơ, Vương lão hán tìm cho bọn họ một gian hướng nam, ánh nắng thể xuyên qua giấy cửa sổ chiếu , cũng coi như khô ráo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-97-tram-dich.html.]
Hạ Vãn Nguyệt đặt cái nôi của Tiểu Bạch bên cửa sổ, lấy quần áo sạch, chuẩn cho lũ trẻ.
Tô Giáp thì cùng Vương lão hán bắt chuyện, hỏi thăm tình hình Ba Lâm thành.
Vương lão hán thở dài một : “Người Đông Man đ.á.n.h tới, ít đều chạy về phía , trạm dịch ngày nào cũng chật kín tị nạn.
May mà trận mưa dứt, đường cũng thêm phần sinh khí, còn c.h.ế.t lặng như nữa.”
Trần Mặc vốn dĩ líu lo suốt đường, nay khi đối mặt với Ba Lâm thành sắp tới, bất ngờ im lặng. Hắn mái hiên về hướng Ba Lâm thành, chìm suy tư.
Bữa trưa là Hạ Vãn Nguyệt mượn bếp của trạm dịch, nấu cơm tạp lương, mua một con vịt từ chỗ Vương lão hán, dùng củ cải muối, hầm một nồi canh vịt già củ cải chua, xào thêm hai món rau.
Khi đang dùng bữa, trạm dịch thêm mấy tị nạn bước , đều là dắt díu cả nhà, mặt tràn đầy mệt mỏi.
Vương lão hán hỏi nhiều, vẫn rót nước nóng cho họ, còn lấy lương khô của chia cho lũ trẻ.
Hạ Vãn Nguyệt thấy, cũng từ trong xe lấy hai cái bánh bao, đưa cho một phụ nhân đang ôm hài tử. Phụ nhân nhận lấy bánh bao, liên tục tạ ơn, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Ánh nắng chiều dần ấm lên, Lý Ôn Ngôn cùng mấy đứa trẻ trong trạm dịch chơi đùa cùng , đuổi bắt vui đùa trong sân, tiếng vang vọng khắp trạm dịch.
Lý Tri Hạ thì cửa khách phòng, Hạ Vãn Nguyệt vá quần áo, thỉnh thoảng ngẩng đầu đang chơi, khóe miệng lộ nụ nhàn nhạt.
Tô Giáp cạnh bàn gỗ trong sảnh đường, cảnh tượng mắt, ánh mắt tràn đầy sự hài lòng.
Gần tối, Vương lão hán : “Đường phía còn hai ngày nữa mới tới Ba Lâm thành, nếu các vị gấp, thì cứ ở một đêm nữa, ngày mai hãy lên đường.”
Hạ Vãn Nguyệt và Tô Giáp , gật đầu.
“Vâng, thì phiền .”
Lũ trẻ chơi mệt , quả thực cần nghỉ ngơi tử tế.
Càng gần Ba Lâm thành, ngược cần vội vã lên đường nữa.
Khi mặt trời lặn về tây, ống khói trạm dịch lượn lờ khói bếp, khí tràn ngập mùi thơm của cơm canh.
Tô Giáp đến bên cạnh Trần Mặc xuống.
“Nghĩ gì ?”
Trần Mặc đầu Tô Giáp, ánh mắt chút mờ mịt.
“Lão gia tử, chuyến Ba Lâm thành của chúng , thuận lợi ?”
Không cữu cữu thế nào ? Nếu nương mất, liệu đau lòng lắm ?
Nghĩ đến nương khuất, Trần Mặc siết chặt nắm đấm, móng tay lún sâu da thịt.
Trong mắt tràn ngập hận thù.
Hắn chăm chú thẳng phía , như thể kẻ thù của đang ở đó.
Đại ca, Nhị ca, Ngũ ca, mối thù trả, thề !
Tô Giáp nhẹ nhàng vỗ vai .
“Mọi chuyện sẽ thôi, đợi tới Ba Lâm thành, sẽ giúp ngươi dò hỏi, Ba Lâm thành do ai trấn giữ? Ngươi đừng mù quáng tìm tới.”
“Lão gia tử, cảm ơn .” Trần Mặc nhiều, chỉ gượng một nụ .
Tô Giáp vỗ vai Trần Mặc một nữa, dậy .
Không lâu , trong phòng truyền đến tiếng Lý Ôn Ngôn luyện võ.
Trần Mặc đầu , trong mắt hiện lên vẻ nỡ, nhưng khoảnh khắc đầu hóa thành kiên định.