Xuyên Thành Hoàng Hậu Pháo Hôi - Chương 114

Cập nhật lúc: 2024-12-20 15:03:03
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi Chung Niệm Nguyệt và Lạc Nương ngoài, thấy Đại hoàng tử đang cúi đầu trong đại sảnh, là đang suy nghĩ gì.

Mạnh công công thì vẻ thoải mái hơn, còn với hạ nhân Chung phủ, : “Lần tới chút vội vàng, nên vẫn kỹ nơi mà tiểu thư lớn lên…”

Hạ nhân Chung phủ bao giờ bên cạnh bệ hạ chuyện như bao giờ , nhất thời choáng váng tới mức nên lời.

Mạnh công công cũng cảm nhận điều đó, ông nghiêm túc cẩn thận xung quanh, hỏi: “Tiểu thư thích bức tranh ?”

Hạ nhân lúng túng : “Không , là lão gia thích ạ.”

“Vậy hoa …”

“Cũng là lão gia thích.”

Mạnh công công chỉ ghế dựa bên cạnh, : “Nệm lót và thảm bông là tiểu thư thích ?”

Hạ nhân kinh ngạc gật đầu: “Phải, , công công ?”

Ngay lập tức Mạnh công công tự hào : “Ta chỉ mới hầu hạ tiểu thư hơn hai năm, tính tình và thói quen của tiểu thư, đương nhiên hiểu bằng các ngươi…”

Hạ nhân ngơ ngác ông, trong lòng cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Chuyện xảy khi nào? Không lúc đầu tiểu thư tiến cung để thăm Huệ phi ? Sao bây giờ tiểu thư thể Mạnh công công hầu hạ luôn ?

Mạnh công công xong, còn đang mở miệng tính tiếp, thì thấy hạ nhân bên cạnh : “Tiểu thư tới.”

Đại hoàng tử vốn đang im lặng cúi đầu, đột nhiên ngẩng đầu lên nhưng vẫn xoay .

Dường như Mạnh công công để ý tới bầu khí hổ xung quanh, ông về phía nàng : “Vừa nô tài chuyện phiếm với hạ nhân trong phủ tiểu thư. Hỏi tới cái cũng là Chung đại nhân thích, cái cũng là Chung đại nhân thích…”

Mạnh công công cùng với Đại hoàng tử tới, thấy ông chuyện thoải mái, Chung Niệm Nguyệt cũng thả lỏng hơn.

Chung Niệm Nguyệt : “Tại công công hỏi những chuyện ?”

Mạnh công công : “Tương lai, cung nhân từ xuống đều cẩn thận hầu hạ tiểu thư, hôm nay khéo nên nô tài học hỏi chút kinh nghiệm.”

Hạ nhân Chung phủ thấy, lúc mới nhận , hiện tại tiểu thư nhà địa vị vô cùng quan trọng.

Chung Niệm Nguyệt kinh ngạc chớp mắt.

Nghĩ thầm, là do Tấn Sóc Đế lệnh ?

mà, cho dù là tâm tư của cũng , tâm tư của Mạnh công công cũng , thái độ nghiêm túc như , cũng khiến nàng giảm bớt bài xích với hoàng cung mà nàng từng trong lịch sử.

Hoàng cung cũng còn giống với hoàng cung nữa.

Mà chính là một ngôi nhà khác của nàng.

Mạnh công công tiếp: “Sau trong cung, cứ mười dặm thì đều là thứ mà tiểu thư thích. Tiểu thư thích cái gì thì sẽ đặt cái đó.”

Lạc Nương xong cũng bật .

Lời giống như là đang phân cao thấp với Chung phủ.

Khắp nơi trong Chung phủ đều là những thứ mà Chung đại nhân thích, nhưng hoàng cung chính là dựa sở thích của tiểu thư mà bày trí.

Chung Niệm Nguyệt nghiêng đầu : “Vậy thì thật là .”

Ánh mắt của nàng chuyển về phía Đại hoàng tử.

Khi nàng và Mạnh công công chuyện phiếm với , Đại hoàng tử thực sự chịu nổi nữa.

Đại hoàng tử xoay , Chung Niệm Nguyệt gật đầu chào: “Chung tiểu thư.” Nói xong, ngừng về phía Lạc Nương gật đầu, chỉ là gì hết.

Lạc Nương kinh ngạc né tránh.

Điều khiến cho sắc mặt của Đại hoàng tử chút khó coi.

Chung Niệm Nguyệt thu hết cảnh tượng trong mắt, đó lệnh cho các hạ nhân khác lui xuống, kêu Hương Đào bưng tới. phần cho Đại hoàng tử.

“Tiểu thư.” Hương Đào đưa tách cho nàng, nàng bình tĩnh : “Đa tạ Đại hoàng tử ngày hôm qua…”

Đến hôm nay Đại hoàng tử cũng mơ hồ hiểu chuyện gì xảy ngày hôm qua.

Sau khi hiểu rõ, trong lòng giống như nổi bão, một lúc lâu mới bình tĩnh .

Sao Thái Tử dám!

Hắn điên !

Hắn phận, địa vị và mạng sống của nữa !

Sau đó Đại hoàng tử cũng dám suy đoán tiếp nữa, chỉ xem như cái gì cũng .

Ngày thường dễ xúc động nhưng là ngu tới mức còn thuốc chữa. Nếu so sánh với Tam hoàng tử, lẽ vẫn thông minh hơn ít.

Cho nên dám nhận lời cảm tạ .

Ngay lập tức Đại hoàng tử ngắt lời nàng: “Không dám nhận.”

Hắn quan tâm tới chuyện đó, mà tới: “ hôm qua chút thất thố, mạo phạm tiểu thư bên cạnh ngươi. Cảm thấy yên lòng, nên tới cửa nhận tội…”

Lạc Nương chỉ sợ Chung Niệm Nguyệt sẽ khó .

Nàng vội : “Làm gì chuyện gì? Cùng lắm chỉ là tình ngươi nguyện thôi. Không cần mặt tiểu thư.”

Đại hoàng tử ngây , thực sự nghĩ tới Lạc Nương sẽ như .

Lạc Nương còn thúc giục tiếp: “Đại hoàng tử mau trở về .”

Đại hoàng tử ở đó gì. Đợi thêm một lát nữa, thì đột nhiên quỳ xuống Chung Niệm Nguyệt : “Ta tội, xin tiểu thư trừng phạt.”

Lạc Nương cau mày : “Điện hạ thì thích quỳ nhưng sợ là bên ngoài sẽ nghị luận tiểu thư tính tình độc đoán, còn tiến cung mà khắt khe với điện hạ…”

Ngay lập tức trán Đại hoàng tử là mồ hôi.

Hắn lắp bắp : “Đây là…đây là quy củ…nếu bên ngoài kẻ nào dám bậy, sẽ tới cửa c.h.é.m đầu !”

Chung Niệm Nguyệt chậm rãi chớp mắt, cảm thấy nàng cần chủ trút giận cho Lạc Nương nữa .

Vừa đúng lúc đột nhiên chạy tới, cửa : “Tiểu thư, trong cung tới, mời tiểu thư tiến cung.”

Người đó xong thì thấy Mạnh công công cũng đang ở đây, kinh ngạc hỏi: “Sao……Mạnh công công ở đây ?”

Mạnh công công : “À, chỉ ngoài chút việc vặt. Người ngoài đó chắc là do bệ hạ lệnh đón tiểu thư tiến cung.”

Chung Niệm Nguyệt gật gật đầu, đầu : “Lạc Nương, ngươi tự chủ, .”

Tự chủ?

Lạc Nương kinh ngạc, nhất thời hai tay nên đặt ở chỗ nào.

Sao nàng thể tự chủ chứ?

Nàng còn bao giờ tự chủ bản .

Việc can đảm nhất mà nàng từng , thứ nhất chính là liều mạng để học thêm hai chữ, thứ hai chính là khi Tấn Sóc Đế bắt lấy, chút lưu tình nào mà khai Tướng công tử .

Sau khi Lạc Nương hồn .

Thì trong đại sảnh còn bóng dáng Chung Niệm Nguyệt nữa.

Mạnh công công Hương Đào : “Ngươi dẫn đường cho đến viện tiểu thư, để cẩn thận xem một chút. Thói quen của tiểu thư, càng nhiều thì càng .”

Hương Đào thấy cảm thấy vô cùng vui mừng, thể từ chối ?

nàng vội vàng dẫn đường cho Mạnh công công.

Trong đại sảnh vô cùng yên tĩnh.

Đám hạ nhân cũng chỉ canh giữ bên ngoài, hề chút tiếng động nào.

Bản chỉ là một hạ nhân ăn vạ trong phủ, bây giờ thì ngược , giống như một chủ tử luôn .

Lạc Nương ngơ ngác nghĩ thầm, lúc mới đầu về phía Đại hoàng tử.

Phía bên tới nữa.

Phía khác, Chung Niệm Nguyệt trong cung, ngựa quen đường cũ thẳng tới Thượng Thư Phòng, vặn thấy nào đó : “Bức thư pháp bệ hạ treo tường đúng là .”

Chung Niệm Nguyệt ngẩng đầu lên .

Đó là do nàng .

Rất ?

Chung Niệm Nguyệt cảm thấy mặt ửng đỏ, ngước mắt lên , dường như Tấn Sóc Đế đang nghiêm túc lắng , mặt còn hiện lên chút tự hào.

Hắn gật đầu, : “Không sai, bức thư pháp đúng là tốn nhiều tâm tư.”

Đại thần cũng là một thông minh, thấy những bức thư pháp đều là chữ ‘thọ’ ‘hạ’, nên suy đoán tặng tranh chính là tặng ngày sinh thần của bệ hạ.

Ông khỏi tiếc nuối : “Chỉ tiếc là một mặt tường treo quá nhiều chữ ‘phúc’, nếu treo quá nhiều thì chút mắt.”

Tấn Sóc Đế cũng cảm thấy .

Hắn nhận nhiều bức thư pháp chữ ‘phúc’.

Bức thư pháp đầu tiên Chung Niệm Nguyệt , vẫn còn đang cất giữ.

Hiện tại chỉ thể đặt trong rương, đúng là chút đáng tiếc.

Chung Niệm Nguyệt hai , thì kẻ thì đồng ý, thực sự với bọn họ, mau tỉnh !

Nàng cảm thấy bản giống như yêu nữ, đang mê hoặc Tấn Sóc Đế.

Lúc tiểu thái giám thấy Chung Niệm Nguyệt im, nhịn : “Sao tiểu thư ?”

Lúc bên trong mới ngoài cửa.

“Niệm Niệm.” Tấn Sóc Đế chỉ tay : “Đang về chữ của nàng.”

Đại thần kinh ngạc đầu .

Đây là do Chung tiểu thư ?

Nếu ông nhớ lầm, những bức thư pháp treo tường hình như mấy năm ? Vậy quan hệ giữa Chung tiểu thư và bệ hạ, đúng là sâu xa…

Đại thần khom lưng : “Chung tiểu thư…”

Sau đó vô cùng tự giác mà lui xuống.

Chỉ là khi ngoài, ông mới nhớ , hai vẫn đại hôn, chẳng Chung tiểu thư nên tuân theo quy củ, cửa lớn cửa phụ tới, ở trong phủ thêu giày thêu vớ thêu hầu bao, tự may đồ cưới ?

À.

Người hoàng hậu.

Vậy thì .

Ai mà dám chỉ trích Chung tiểu thư chứ?

Huống chi…

Đại thần tưởng tượng tiếp, nhưng thế nào cũng tưởng tượng cảnh Chung Niệm Nguyệt yên thêu giày thêu vớ.

Muốn tiểu tổ tông tự thêu ?

Nếu lỡ để kim đ.â.m hết mười đầu ngón tay.

Thì đau lòng chính là bệ hạ.

Đại thần lắc đầu, nhanh ngoài, giả vờ như hôm nay cái gì ông cũng nhịn thấy.

Chung Niệm Nguyệt tới mặt hỏi: “Bệ hạ phái Mạnh công công việc vặt ?”

Tấn Sóc Đế đáp lời: “Ừ, rốt cuộc Đại hoàng tử bệnh gì, vẫn nên tìm hiểu một chút. Huống chi trẫm Niệm Niệm coi trọng những xung quanh.”

Lạc Nương theo bên cạnh Chung Niệm Nguyệt, nên còn giống lúc nữa.

Đến hôm nay Tấn Sóc Đế vẫn còn nhớ rõ, khi Chu tiểu thư chết, Chung Niệm Nguyệt thương tâm đến mức nào.

Chung Niệm Nguyệt gật đầu : “Vậy rượu…”

“Niệm Niệm cần quan tâm đến việc .” Giọng Tấn Sóc Đế vẫn ung dung bình tĩnh như cũ nhưng ánh mắt chút lạnh lẽo.

Chung Niệm Nguyệt suy nghĩ một lát, cũng hỏi thêm gì nữa.

Nếu việc thật sự là do Thái Tử , thì cũng nên tự chịu trách nhiệm. Về phần hình phạt cho thì do Tấn Sóc Đế quyết định

Khó trách khi nàng truyện thì thấy thích nhất là hạ thuốc.

Bởi vì việc chỉ cần bại lộ, chỉ liên quan đến danh dự khác, mà còn thể đưa nó ánh sáng.

Thôi.

Không nghĩ tới nữa.

Chắc chắn Tấn Sóc Đế sẽ biện pháp xử lý.

Đại hôn Thái Tử qua, Chung Niệm Nguyệt mới nhớ vẫn còn việc khác: “Không Đại vương tử của Nam Giao Quốc tới ?”

Tấn Sóc Đế trả lời: “Ừ.” Hắn nhạt : “Niệm Niệm, vẫn tới lúc.”

Sao?

Vậy khi nào chứ?

Tấn Sóc Đế : “Mấy ngày nữa, chính là sinh thần của Thái Hậu.”

Chung Niệm Nguyệt cẩn thận nhớ , mấy năm Thái Hậu tổ chức tiệc mừng thọ. Đến ngày sinh thần của Tấn Sóc Đế, cũng cáo bệnh tham dự.

Năm nay tiệc mừng thọ của Thái Hậu, rõ chuyện của Huệ phi ?

Vậy kinh tởm Huệ phi, kinh tởm Thái Hậu ?

Tấn Sóc Đế thấp giọng : “Niệm Niệm, xưa nay trẫm là thù dai, chỉ là ngoài thôi.”

Thái Hậu còn châm ngòi giữa nàng và Tấn Sóc Đế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-hoang-hau-phao-hoi/chuong-114.html.]

Còn thông qua Vạn gia chế nàng.

Chung Niệm Nguyệt liền : “Thù dai mà, thù dai . Ta cũng là thù dai.” Nàng ngẩng đầu lên cho Tấn Sóc Đế sờ sờ hai cái, an ủi , cần vì chuyện mà cảm thấy thất vọng với mẫu .

Nàng nhẹ nhàng : “Cho nên chúng mới là một cặp trời sinh, ?”

Tấn Sóc Đế khẽ một tiếng.

Ôm lấy eo Chung Niệm Nguyệt, bế nàng lên.

Chung Niệm Nguyệt:?

Chung Niệm Nguyệt vội vàng đè tay : “Đừng đặt lên bàn, chút nữa rớt đồ.”

“Ừ. Không đặt.” Tấn Sóc Đế ngước mắt hỏi: “Hoa cự sương nở, trẫm mang nàng xem ? Còn mấy món đồ mới lạ mà Nam Giao Quốc tiến cống.”

“Bệ hạ là đang dỗ tiểu hài tử ?” Chung Niệm Nguyệt rời khỏi vòng tay của .

Tấn Sóc Đế nhướng mày.

Còn đợi mở miệng trả lời, thì Chung Niệm Nguyệt vòng lưng , : “ thích. Bệ hạ mau cõng .”

Tấn Sóc Đế cảm thấy buồn , khom lưng xuống.

Chung Niệm Nguyệt chặt cổ , hai chân quấn quanh eo : “Hây!”

Tấn Sóc Đế: “…”

“Thật to gan, dám coi trẫm là ngựa.”

Ngón tay di chuyển, nhéo một cái m.ô.n.g Chung Niệm Nguyệt.

Mềm mại.

Dường như trong một khoảnh khắc, ngón tay trở nên nóng hơn, nóng tới thấu xương, lan tới trái tim của .

Tấn Sóc Đế chỉ thể thu ngón tay , nhất thời là đang trừng phạt Chung Niệm Nguyệt trừng phạt chính bản .

Sau khi Chung Niệm Nguyệt từ hoàng cung trở về, còn thấy bóng dáng Đại hoàng tử nữa.

Còn Mạnh công công thì giống như vẫn xem đủ, khi thấy nàng liền : “Tiểu thư yên tâm, việc hôm qua đều sáng tỏ.”

Sáng tỏ? Sáng tỏ bằng cách nào?

Chung Niệm Nguyệt hiểu, nàng về viện của , hỏi Lạc Nương nhưng Lạc Nương cũng thêm gì. Vì khi Chung Niệm Nguyệt hỏi thì Lạc Nương đang suy nghĩ, nên dạy nàng việc giường chiếu .

Lạc Nương : “Trước khi xuất giá, các ma ma trong phủ chắc chắn sẽ dạy qua. bọn họ chỉ theo củ. Tiểu thư , cho dù là nhà quan, phú thương nông thôn cũng giống , cho dù bọn họ cưới chính thê nhưng tại nạp thêm thất? Chính là vì chính thê dạy dỗ theo quy củ, bọn họ cảm thấy ý , chẳng khác nào đang lên giường với một khúc gỗ. Làm gì còn hứng thú giữa phu thê nữa chứ?”

Nói đến đây, Lạc Nương ngập ngừng.

tương lai tiểu thư sẽ hoàng hậu, thì cũng cần học những thứ …” Nàng hy vọng tiểu thư vui vẻ sống cả cuộc đời, sợ dạy lung tung sẽ bôi nhọ phận của tiểu thư.

Chung Niệm Nguyệt từng thấy những việc .

Việc ở thời xưa, hề dạy kĩ.

Lạc Nương cảm thấy học cái là dùng để lấy lòng phu quân.

Chung Niệm Nguyệt nghĩ khác.

Hơi nhếch môi, học cái chẳng cả hai đều sung sướng ?

Chung Niệm Nguyệt kêu Hương Đào rót : “Lạc Nương, cho .”

Chung Niệm Nguyệt và Lạc Nương cứ như liên tục, cuối cùng cũng tới ngày sinh thần của Thái Hậu.

Lúc , ngoại trừ Nam Giao Quốc mặt, thì các tiểu quốc khác cũng lượt tới kinh thành.

Bọn họ tham dự đại hôn của đế hậu nhưng cũng tìm hiểu qua đế vương của Đại Tấn đại hôn , nên chuẩn lễ vật như thế nào thì .

“Không đế vương hiện tại của Đại Tấn thích xa hoa lãng phí ? Khi tiên đế lập hậu, cũng từng thấy ‘bày trận’ lớn như .”

“Hiện tại Đại Tấn trong tay Tấn Sóc Đế càng thịnh vượng hơn, đương nhiên so với ngày xưa cũng vẻ vang hơn.”

Các sứ thần của các tiểu quốc nhỏ giọng nghị luận vài câu.

Nhìn thấy của Nam Giao Quốc đang bước từ sứ quán, bọn họ im lặng ngay lập tức.

Trong đám bọn họ, phận hổ nhất chính là của Nam Giao Quốc.

Bởi vì bọn họ chính là nước đánh Đại Tấn hung hăng nhất.

Đại vương tử của Nam Giao Quốc thản nhiên để tâm tới, : “Các ngài chuẩn lễ vật ?”

“Đã chuẩn từ sớm.”

“Lễ vật cho sinh thần Thái Hậu luôn ?”

Mọi kinh ngạc: “Năm nay Thái Hậu sẽ tổ chức tiệc mừng thọ ?”

lễ vật là dành cho đại hôn của đế hậu…”

Đại vương tử : “Vậy xem thử, các cảm thấy tân hậu quan trọng Thái Hậu, mẫu của hoàng đế quan trọng hơn.”

Dứt lời, xoay rời , để đám bọn họ đang ngơ ngác khó xử.

“Tân hậu và Thái Hậu, ai quan trọng hơn?” Bọn họ hỏi.

“Trong lòng rõ, chỉ là cố ý cho chúng lo lắng thôi!”

“Ta cách …”

Dứt lời, ông nghênh ngang rời .

Những phía cũng sợ đưa sai lễ vật, hiểu sai thánh ý, nên vội vàng theo.

Cuối cùng cũng tới ngày sinh thần .

Đã lâu các quan thần gặp mặt Thái Hậu.

Tấn Sóc Đế là nhi tử nhỏ nhất của Thái Hậu.

Mà hiện tại Tấn Sóc Đế cũng tới tuổi tráng niên, đương nhiên Thái Hậu cũng già nhiều. Mí mắt bà sụp xuống, là đang mở nhắm mắt, ai thể .

Các quan thần nhịn mà thở dài.

Quay đầu , thầm với : “Trước đây khi Định Vương còn sống, còn bệ hạ sẽ khắt khe mẫu . Thái Hậu cũng sẽ sống . hôm nay bệ hạ quan tâm tới hiềm khích lúc , còn tổ chức cho Thái Hậu lễ mừng thọ lớn như …”

Có lẽ là do Thái Hậu sắp cận kề cái c.h.ế.t

Chỉ là lời bọn họ đều giấu trong lòng, ai dám ngoài.

“Bệ hạ là minh quân hiếm .” Có thở dài .

Không lâu , tiếng nhạc vang lên.

Tấn Sóc Đế thoải mái đến muộn, ở phía cao xuống.

Lúc các vị hoàng tử và phi tần cũng chỗ của .

Đa đều cảm thấy vô cùng kích động, thậm chí còn giống như Huệ phi cũng đang mong chờ.

Chỉ mỗi Thái Hậu, cảm thấy hành động của Tấn Sóc Đế là chuyện gì, chỉ sợ sẽ sử dụng thủ đoạn gì đó, đưa bà trong mồ chôn luôn một .

Nhất thời bà giống như đang đống lửa.

Thái Hậu nhịn rũ mắt Chung Niệm Nguyệt.

Nghĩ thầm, tiểu nha đầu Chung gia lẽ , Tấn Sóc Đế đối xử với ngươi thì cũng chắc là chuyện gì…

Lúc Chung Niệm Nguyệt bên trong yến tiệc, mấy xung quanh đang .

“Hôm nay là ngày thứ hai Thái Tử thành , mà Thái Tử mang theo Cao tiểu thư tiến cũng thỉnh an bà mẫu. Nếu Huệ phi tức giận . Lúc vài trong cung , Huệ phi từng tức giận tới mức nôn máu.”

Vạn thị cau mày : “Đó là do tâm tư của nàng quá nặng, nếu đến bước đường ngày hôm nay?”

Hương Đào ngẩng mặt : “ hiện tại Huệ phi, cũng thấy mặt nàng cảm giác đau khổ gì.”

Vạn thị lướt qua trưởng Vạn gia cách đó xa: “Chắc là xem chúng mất mặt.

Chỉ chớp mắt một cái, tiệc mừng thọ bắt đầu.

Các đại thần bắt đầu dâng lễ vật.

Tất cả các sứ thần đều dâng lễ vật lên, đặc biệt là lễ vật của Nam Giao Quốc vô cùng phong phú.

Đại vương tử của Nam Giao Quốc các sứ thần xung quanh, nghĩ thầm đúng là lũ ngu xuẩn.

Hôm nay đại điện sẽ một màn .

Tấn Sóc Đế cả đời minh, vì sắc mà phạm sai lầm, dung túng cho Vạn gia đoạt công. Lời thể khiến cho tất cả khắp nơi khiếp sợ. Lại thể khiến cho các quân, tướng ghê tởm hành vi …cũng thể lay động bá tánh.

Sau đó Thái Tử Thái Hậu và loạn đảng dụ dỗ g.i.ế.c phụ cướp ngôi vị.

Cần gì lấy lòng tân hậu chứ?

Hơn nữa Tấn Sóc Đế đúng là tự cao, mà dám đưa quyền giám quốc cho Thái Tử, để Thái Tử cơ hội lấy lòng dân.

Đại Vương tử rũ mắt, im lặng chờ đợi.

Khi yến tiệc trôi qua một nửa.

Rốt cuộc cũng .

Người là một gián thần, chỉ là ông khác với Lục đại nhân Nhiễm đại nhân, Thái Tử học trò của ông hơn một năm , việc ông hôm nay chính là đánh cược bản . Ông cũng hơn 50 tuổi, ông lót đường cho nhi tử của .

Ông cúi đầu thật thấp: “Bệ hạ, hôm nay khéo Đại vương tử của Nam Giao Quốc và các vị tướng quân của Vạn gia đều mặt ở đây, Thái Tử cũng ở đây, Huệ phi nương nương cũng ở đây, ngay cả các vị đại nhân của Đô Sát Viện cũng mặt…Còn cả Thái Hậu nương nương cũng đang ở đó! Nếu ngại thì hôm nay bắt đầu lấy khẩu cung, chuyện rõ ràng thì mới xóa vết nhơ của Vạn gia…”

Trước mặt nhiều như , Vạn gia tẩy trắng, chỉ sợ là thể nào.

Đại ca của Vạn thị c.h.ế.t từ hai năm .

Nhị ca của bà càng lo lắng hơn, thấy dám ở lễ mừng thọ của Thái Hậu gây sự, ông tức giận ngay lập tức, đập một cái thật mạnh lên bàn, ngay cả ly rượu cũng rớt xuống bàn.

“Vạn gia của từng vết nhơ ?”

Gián thần cũng đầu , chỉ tiếp: “Năm đó Vạn gia dựa công lao mà đưa Vạn thị tiến cung, nhưng trời xui đất khiến đổi thành Huệ phi nương nương, để cho Vạn thị nhận lợi ích nào. hiện tại đưa Chung tiểu thư tiến cung, còn dã tâm cực lớn, nàng lên hoàng hậu.”

“Hôm nay thần ngại mà thẳng . Thỉnh cầu bệ hạ hãy để cho Đại vương tử của Nam Giao Quốc bước , giải thích chuyện thật rõ ràng, để cho các tướng sĩ lạnh tâm…”

Vạn thị và Chung đại nhân đều cảm thấy lời xuôi tai chút nào.

Bọn họ nhịn mà cau mày.

Chỉ Chung Niệm Nguyệt lười biếng dựa bàn, ngước đầu lên, về phía Tấn Sóc Đế đang cao.

Tấn Sóc Đế vẫn lên tiếng.

Nhất thời trong điện cực kỳ yên tĩnh.

Thế nhưng chỉ một vị gián thần .

Người là Liêu đại nhân, ông mím môi, nhất định cho xong cái tuồng , hoặc là chọc giận Chung Niệm Nguyệt, hoặc là chọc giận bệ hạ, dù cũng chọc giận một nào đó…

Ông dập đầu : “Thần vài lời từ tận đáy lòng! Nếu thấy bệ hạ khăng khăng lập Chung thị nữ thành hoàng hậu, thì thần cũng dám những lời !”

“Bệ hạ cũng , chuyện của Vạn gia, thuộc hạ của Lương Hổ tới kinh thành, dập đầu cáo trạng báo quan! Ngày hôm đó dập đầu nhiều tới m.á.u thấm khe đá. quan viên trong kinh thành xử trí như thế nào? Vội vàng sai lôi , cho lau dọn vết máu, xem như chuyện gì xảy …Sau đó vụ án đưa cho của Đô Sát Viện, nhưng vì ai dám xử trí? Chính là vì Chung thị nữ sắp bước lên hậu vị! Vạn lão tướng quân là ngoại tổ phụ của nàng! Cái án cứ như mà trở thành củ khoai lang phỏng tay, chỉ đặt ở đó, ai dám động !”

“Như cũng thôi , Chung thị nữ ở trong kinh thành hành xử vô cùng độc đoán, còn ăn chơi trác táng, khó mà đếm hết . Ngay cả Trưởng công chúa cũng nàng bắt ép. Nếu với phận của nàng, thì Trưởng công chúa đích đến tham dự lễ cập kê chứ, còn tự cầm trâm cài cho nàng?”

“Hơn nữa mấy năm nàng còn động thủ đánh hoàng tử…”

Lời .

Tam hoàng tử nhướng mày, vui : “Kẻ nào ?! Có cả việc ?”

Liêu đại nhân: “…”

Ông nghẹn họng, nghĩ thầm cả, cho dù đột nhiên Tam hoàng tử , nhưng sự thật vẫn là sự thật, dù Trưởng công chúa cũng sẽ lên .

Liêu đại nhân dập đầu thêm nữa, giọng to và mạnh mẽ: “Chung thị nữ ở kinh thành khí thế như thế nào, thần sẽ nữa. Nếu tại trong kinh thành nhiều tin đồn như , ngay cả các quan thần cũng nàng đe dọa, tương lai của Đại Tấn sẽ ?”

Ông đưa dẫn chứng cụ thể như , chắc chắn sẽ nhiều khen ngợi.

Tấn Sóc Đế vẫn mở miệng.

Ngay cả Chung thị nữ cũng tức giận.

Lúc tức đến hộc m.á.u chính là các đại nhân của Đô Sát Viện.

Bọn họ che n.g.ự.c , tức giận tới mức ngất xỉu, to giọng mắng: “Nói hươu vượn, hồ ngôn loạn ngữ!”

“Liêu đại nhân ngươi chỉ mấy câu, mà gạt bỏ bộ công lao của Đô Sát Viện chúng ! Trở thành kẻ vô dụng trong miệng của ngươi !”

Liêu đại nhân kinh ngạc, như thế nào cũng tưởng tượng bọn họ lên tiếng .

Bọn họ thực sự tức giận tới mức đánh c.h.ế.t ông đấy.

Huệ phi cũng thẳng lưng dậy.

“Nếu ngươi là kẻ nhu nhược chỉ khom lưng cúi đầu cầu xin thì cũng cần nghĩ khác cũng giống như ngươi…Ta, của Đô Sát Viện từng cho trời đất thất vọng! Không để bệ hạ thất vọng! Không để bá tánh thất vọng! Giờ Mùi ngày hai mươi mốt tháng tám, vẫn nhớ rõ ngày hôm đó! Ở kinh thành trời mưa to. Chung tiểu thư đội mưa mà đến, tư thái của nàng hào phóng, hành xử lễ độ.”

“Xin chúng điều tra thật rõ ràng, để sót bất kỳ sơ hở nào, chiếu cáo cho thiên hạ . Chuyện chính sự rõ ràng, hàm hồ che dấu…”

“Đây là những lời mà Chung tiểu thư với , vẫn nhớ rõ ràng! Hành sự của Đô Sát Viện chúng hẹn mà gặp! Chung tiểu thư sợ thì chúng sợ?”

“Ngược là ngươi, hôm nay dám đổi trắng đen, hồ ngôn loạn ngữ, đạp uy tín của Đô Sát Viện xuống! Nếu rõ ràng với ngươi, chúng còn mặt mũi gì để sống ở nơi ?”

Bọn họ tức giận tới mức thở hổn hển, ch4y nước mắt. Bọn họ còn nhớ rõ hôm đó bệ hạ , bọn họ cần cố kỵ bất kỳ điều gì, để mất uy danh của Đô Sát Viện.

“Ta cho ngươi , đời ngoại trừ Liêu đại nhân ngươi, thích vẻ là nhân nghĩa, thì vẫn kiên quyết, c.h.ế.t cũng chịu khuất phục, sẽ đấu với các ngươi tới cuối cùng.”

Nhìn .

Chính là đấy.

Từ xuống Đô Sát Viện sẽ cùng chơi c.h.ế.t ngươi.

Chung Niệm Nguyệt ngước mắt lên về phía Huệ phi.

Loading...