Xuyên Thành Hoàng Hậu Pháo Hôi - Chương 69

Cập nhật lúc: 2024-12-19 13:43:33
Lượt xem: 81

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đoàn của Chung Niệm Nguyệt ở phủ huyện quá lâu, nhanh ngoài.

Cuối cùng nàng cũng dùng tiền trong quốc khố của Tấn Sóc Đế.

Tùy ý lấy tiền của khác để tạo danh tiếng cho bản , thì đúng là chẳng gì.

Quan tri huyện bước tới, bên cạnh Chung Niệm Nguyệt.

Tri huyện : “Chỗ Tần tiểu thư phát cháo nhỏ, thì chúng tìm chỗ khác rộng hơn.”

Chung Niệm Nguyệt lắc đầu : “Ta chọc tức nàng , chỗ khác thì gì ý nghĩa chứ?”

Tri huyện nghẹn họng, bao giờ nghĩ tới vị tiểu thư dám gây khó dễ cho khác ngay ở đây. Ngài sợ bệ hạ sẽ nghĩ ngài là lòng hẹp hòi ?

Không lâu , xe ngựa chạy tới bãi đất trống đó.

Thì phía nơi Tô Khuynh Nga dựng lều phát cháo, chính là một ngôi chùa còn mùi hương khói. Cũng thôi, bá tánh còn khổ sở như , thì ai còn tâm trạng phụng dưỡng thần Phật chứ?

Chung Niệm Nguyệt thoáng qua, ngay cả mắt cũng chớp.

Nếu nàng sợ Tô Khuynh Nga thì chạy nhanh ôm đùi nữ chính xin tha mạng. Trước đây nàng như , thì đương nhiên nàng cũng sợ Tô Khuynh Nga.

Tô Khuynh Nga vòng hào quang của nữ chính thì chứ?

Chung Niệm Nguyệt : “Đặt bàn, nâng rương lên, dán cáo thị.”

Tri huyện đáp lời: “Vâng.” Sau khi xong mới nhớ , vị chủ nhân thực sự chút khách sáo nào, khi lệnh cho các quan huyện chút lo lắng do dự nào.

Phía bên , Tô Khuynh Nga vẫn chìm đắm trong những câu ‘Bồ Tát sống’ ‘Nữ Bồ Tát’.

Tâng bốc nhiều tới mức nàng cảm thấy lâng lâng, ngước mắt lên, thì thấy xe ngựa của Chung Niệm Nguyệt dừng .

Mấy tên nha dịch xung quanh, quát to : “Quan tri huyện tới!”

So với vị hoàng đế cách xa một trời một vực, thì ở đây quan trị huyện như phụ mẫu của bọn họ, đương nhiên các bá tánh đều rõ.

Trong lòng bọn họ giật , tay cầm chén dừng , liên tiếp đầu sang . Tất cả bọn họ đều vô thức mà rụt , theo bản năng sợ hãi các quan huyện.

“Bởi vì Thanh Châu lũ lụt, bệ hạ lệnh, giảm thuế và lao dịch trong vòng ba năm cho các huyện Cửu Giang, Giao Giang, Diên Bình, Phúc Ninh. Đối với các hộ nghèo, bệ hạ ban thưởng thêm 3000 văn tiền.” Quan tri huyện nghiêm mặt .

Giảm thuế và lao dịch ba năm!

Còn phát cả tiền cứu tế! Mỗi nhà 3000 văn tiền, tức là ba lượng bạc, nếu sống tiết kiệm một chút, thì thể nuôi sống cả nhà trong một năm.

Bọn họ gặp đại nạn, hai ba ngày qua đều dựa cháo để sống qua ngày, nhưng tương lai vẫn sửa nhà, cày cấy ruộng đất…lúc đó, nếu tiền trong tay, chẳng sẽ khó khăn ?

Trong nhất thời, mặt bọn họ đều vô cùng kích động, ánh mắt phát sáng, đội ngũ xếp hàng bắt đầu trở nên ồn ào.

Một chân bọn họ cắm rễ ở đó, chân còn bất giác mà về phía quan tri huyện.

Tô Khuynh Nga nhịn mà cau mày.

Hưởng thụ qua cảm giác tôn sùng, thì thể dễ dàng mà chịu khi ánh mắt của bọn họ đều sang phía khác?

Cho dù Tấn Sóc Đế tấm lòng giúp đỡ nạn dân, cũng sẽ chọn chỗ đối diện với nàng . Hắn là chú ý tới quy củ, ngay cả trong miệng của các quan thần đều yêu dân như con, thì thể cố tình khiến cho bá tánh rơi tình thế khó xử chứ?

Nếu lấy tiền thì bỏ lỡ cháo.

Nếu lấy cháo thì mất tiền.

Đương nhiên chính là Chung Niệm Nguyệt cố ý khiến cho nàng trở nên hổ!

Đời nàng cảm thấy, Chung Niệm Nguyệt là một dễ đối phó, bởi vì nàng một khuôn mặt xinh cao cao tại thượng, hơn nữa nàng dùng nhan sắc để mê hoặc khác.

Chỉ là…ngay cả Tấn Sóc Đế cũng nàng mê hoặc ?

Sắc mặt Tô Khuynh Nga đổi.

Sau đó thấy quan tri huyện : “Mỗi nhà chỉ phép để nữ tử tới nhận tiền.”

Câu khiến các bá tánh xôn xao hơn.

Chỉ vì trong đội ngũ xếp hàng của bọn họ bất kỳ nữ tử nào.

Tô Khuynh Nga cũng kinh ngạc mà về phía đó.

Bọn họ tranh đoạt với nàng ?

Bọn họ mà chỉ cho nữ tử nhận tiền? Không sợ các bá tánh bất mãn ?

Tô Khuynh Nga cẩn thận suy nghĩ, chỉ cảm thấy quy định thật là nhảm nhí, chút nào.

Lúc màn che xe ngựa vén , thấy một thiếu nữ mảnh mai bước xuống, thiếu nữ ăn mặc giản dị, giống với ‘Tần tiểu thư’ cả đầy trang sức.

Nàng bên cạnh quan tri huyện.

Quan tri huyện còn mang ghế dựa tới cho nàng.

Nàng chậm rãi xuống, giơ tay nhấc chân đều là cảnh ý vui.

Giống như tiên tử chỉ trong thoại bản.

Quan tri huyện xong, trầm mặt : “Người bên cạnh bản quan là quý nhân từ kinh thành tới, là một mệnh may mắn, nhiều chắn tai họa cho bệ hạ, là món quà mà trời cao tặng cho Đại Tấn chúng . Lại còn thường xuyên theo bên cạnh bệ hạ, dính một chút vận khí của đế vương. Hôm nay bệ hạ lệnh, lệnh cho quý nhân chia vận khí cho các bá tánh của Thanh Châu, mong Thanh Châu từ nay về còn gặp thiên tai nữa, bá tánh sẽ mùa bội thu.”

Tô Khuynh Nga xong thì ngây .

Sao nàng hổ hơn cả nàng ?

Nàng chỉ bịa vài câu, từ nhỏ chuyện với thần Phật, trong mơ gặp Phật, ngàn dặm để cứu tế. gì nàng vẫn phát lương thực.

Nàng thì , nàng trực tiếp bịa đặt chia vận khí cho các bá tánh.

Ai mà tin thì chính là kẻ ngu! Tô Khuynh Nga hung dữ .

nàng thấy mặt các bá tánh đều hiện lên vẻ thụ sủng nhược kinh, còn chờ mà chạy nhanh như bay: “Ta kêu nhi tức tới nhận tiền!”

“Uông thúc, Uông thúc đợi một chút! Thúc gọi a di của tới! Ta ở đây giữ chỗ cho thúc!”

Còn lẩm bẩm : “Nếu thể bệ hạ phù hộ, thì nhất định của sẽ vượt qua khỏi đại nạn, chẳng về nhà họ Từ của sẽ gặp khó khăn nào nữa đúng ?”

Sau khi Tô Khuynh Nga thấy thì tức giận tới mức ngất xỉu.

Vậy mà bọn họ tin?

đây tiền lệ.

Có cái gì mà bọn họ tin chứ?

Tô Khuynh Nga cảm thấy hai đời , nàng nếm ít đau khổ, nhưng nếu so với đám bá tánh thì đúng là gặp sư phụ, cho nên cũng thể hiểu rõ bọn họ sẽ vì một miếng ăn, một đồng tiền mà cảm động tới mức rớt nước mắt, bôn ba khổ cực, cũng dám bỏ lỡ dù chỉ là một ít.

Có nhiều ông lão sáu mươi, cảm động tới mức quỳ xuống dập đầu, nước mắt giàn dụa: “Đa tạ bệ hạ! Bệ hạ long ân! Cầu mong từ nay về Thanh Châu còn gặp thiên tai nữa…”

“Cầu mong từ nay về Thanh Châu còn thiên tai nữa!” Giọng điệu của bọn họ vô cùng tha thiết và thành khẩn.

Thiên tai mỗi năm, khiến ít bá tánh chết.

Tấn Sóc Đế là nghiêm minh, nên trong triều bao giờ nhân họa(1). Vì bọn họ chỉ thiên tai.

(1)Nhân họa: họa do gây .

Không còn thiên tai nữa thì đây chính là cuộc sống mà bọn họ hy vọng. Vì , mỗi năm bọn họ luôn cúng đầu heo cho thần nước. Bọn họ còn cúng m.á.u gà ở ngoài đồng. Còn dâng cả lễ vật cho thần núi và trời…

Đây cũng là điều mà Tô Khuynh Nga bao giờ hiểu .

Trong suy nghĩ của nàng , những lời mà Chung Niệm Nguyệt bịa đều thể so với nàng , chỉ những lời nhảm nhí…

Chỉ đám dân ngu mới tin.

nàng Tấn Sóc Đế chống lưng, còn cả quan tri huyện mở miệng cho nàng.

Bên trong xe ngựa, Mạnh công công nhịn : “Bệ hạ, tiểu thư bịa như …”

“Cứ để cho nàng thoải mái.” Tấn Sóc Đế : “Chỉ là tính tình của tiểu hài tử mà thôi.”

Chuyện lớn như , nhưng trong miệng ngài chỉ là ‘tính tình của tiểu hài tử’.

Mạnh công công cảm thán trong lòng.

Tấn Sóc Đế ngừng một chút : “ mà Niệm Niệm cũng sai, cầu mong Thanh Châu còn thiên tai, mùa bội thu.”

Chỉ một câu chạm tim của các nạn dân.

Mạnh công công thấy, ngây : “ .”

Phía bên , Tô Khuynh Nga vẫn còn đang mơ màng, đột nhiên thấy thấp giọng : “Nữ Bồ Tát, nữ Bồ Tát, quỳ xuống cầu xin ngài, ngài thể cho nhiều thêm một chén cháo ?”

Tô Khuynh Nga cau mày.

Tuy rằng trong lòng cảm thấy đám lòng tham đáy, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ là thêm một chén cháo mà thôi, vì nàng khẽ mỉm , kêu múc thêm một chén.

Cái gì mà vận khí may mắn, nàng đưa cháo mới là minh chứng nhất, những nuốt trong bụng , chẳng lẽ còn cảm kích ?

Những còn thấy , cũng bắt chước theo.

“Bồ Tát sống, cứu với, sắp c.h.ế.t đói , cho thêm một chén nữa !”

“Nhà cha già, cho thêm một chén, thêm một chén là .”

Chỉ là nhiều thêm một chén mà thôi.

mở đầu, phía liền rối loạn.

Đây là điều mà Tô Khuynh Nga từng nghĩ tới.

Chung Niệm Nguyệt cảm thấy việc bình thường.

Từ xưa đến nay, bá tánh là chịu khổ nhiều nhất, trong một con luôn cái thiện và cái ác. Bọn họ đáng thương cũng đáng giận.

Với những sống trong cảnh như , ích kỷ và chiếm đoạt đều là bản năng của bọn họ. Bọn họ chỉ là vì sống sót và tồn tại. Nếu quy củ thì dễ dàng mất khống chế. Ngươi trông cậy việc dùng lòng để bắt bọn họ tuân theo quy củ ? Chỉ mơ mới thấy.

Chung Niệm Nguyệt nghiêng đầu với Cấm Vệ bên cạnh: “Ta lệnh cho ngươi, ngươi theo ?”

Cấm Vệ khom lưng : “Bệ hạ phân phó, tiểu thư bất kỳ điều gì cũng theo.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-hoang-hau-phao-hoi/chuong-69.html.]

“Vậy chút nữa các nạn dân mất khống chế, thì ngươi tới cứu Tần tiểu thư .” Nàng thở dài một , : “Dù cũng chỉ là một cô nương.”

Tô Khuynh Nga c.h.ế.t đều liên quan tới nàng.

Chết thì càng .

thể vì cứu tế mà bỏ mạng ở đây.

Cấm vệ đáp lời, ánh mắt khẽ động, thoáng qua Chung Niệm Nguyệt.

Không nghĩ tới là nàng dự tính chuyện nguy hiểm .

Phía bên thực sự trở thành một đống hỗn lộn.

Phía bên , các nữ tử xếp thành một hàng dài. Hầu hết, tất cả các nữ tử đều co rúm , ánh mắt c.h.ế.t lặng. Đứng xếp hàng, ai dám tranh đoạt, đều trật tự và yên tĩnh.

Chỉ khi nhận tiền, mới kích động mà Chung Niệm Nguyệt, bước gần nàng, hy vọng thể dính chút vận khí của quý nhân, đó mới hài lòng rời .

Hai bên cực kỳ đối lập với .

Không bao nhiêu nữ tử rời .

Thì một phụ nhân tới mặt Chung Niệm Nguyệt, bà gầy tới mức thấy xương, khi cầm lấy xâu tiền, ngón tay nhịn mà run rẩy. Ánh mắt bà rung động, đôi mắt thâm quầng mở to, hỏi: “Quý nhân, quý nhân thể cho một câu ?”

Trong ánh mắt lộ vẻ mong đợi.

Chung Niệm Nguyệt nên cái gì thì .

Với cảnh khó khăn của khác, một hai câu an ủi thì thể giúp ít gì chứ?

Còn hai câu ‘cầu mong còn thiên tai, trồng trọt bội thu’, với một phụ nhân hình gầy yếu thì đúng là một hy vọng xa vời.

Chung Niệm Nguyệt chỉ : “Nhớ ăn nhiều thêm hai miếng cơm.”

Phụ nhân nở nụ , dường như cảm thấy lời dính phúc khí của quý nhân, nên mới hài lòng đầu rời .

Đi một chút, bà dừng bước, trở , Chung Niệm Nguyệt quỳ xuống dập đầu : “Đa tạ lời của quý nhân, cầu mong quý nhân thể tìm vị phu quân nhất thiên hạ , hy vọng ngài sống thật hạnh phúc.”

Chung Niệm Nguyệt gật đầu : “Ta nhớ.”

Quan tri huyện nhịn đầu sang nàng.

Dường như vị chủ tử trả lời nghiêm túc.

Ngay lúc tiếng hét chói tai vang lên.

Tô Khuynh Nga thực sự chịu nổi những yêu cầu vô lý của đám , nàng nhấc làn váy, tức giận xe ngựa.

Nàng cắn môi, dám ngoài nữa, : “Sớm như , tại chúng phát cháo? Thà giống như nàng, chỉ cần mang vận khí chia cho bá tánh còn hơn.”

“Nàng hoàng đế, ngươi gì?” Tướng công tử nhạo .

Chung Niệm Nguyệt nghĩ tới Tô Khuynh Nga chạy trốn nhanh như .

Nàng chớp chớp mắt, thấy sắc trời gần tối, thì cũng dậy về phía xe ngựa.

Ngày mai sẽ còn nhiều nữ tử tới xếp hàng nữa.

khéo.

Không chỉ thể khiến bá tánh bán thê và g.i.ế.c thê nữa, mà còn khiến những nam tử g.i.ế.c thê đó, hiện tại thể sống , đương nhiên thời điểm , những nhà nữ tử thì sẽ dễ dàng thoát khỏi cuộc sống khổ sở .

“Sao ?” Tấn Sóc Đế ở đó, lên tiếng hỏi Chung Niệm Nguyệt.

Chung Niệm Nguyệt : “Không gì cả.”

trẫm cảm thấy, Niệm Niệm phong độ của đại tướng.”

“Bệ hạ trêu ? Rõ ràng là quan trị huyện áp chế.”

Quan tri huyện thấy lời , liền xe ngựa khom lưng, vội vàng xua tay chối bỏ công lao.

Mạnh công công thấy liền bật .

Tiểu thư đang coi nhẹ bản thôi.

Ông thể , tiểu thư chỉ cần vài ba câu thể khiến cho Tam hoàng tử tức giận, nhưng cũng chỉ cần vài ba câu thể đổi thiện cảm từ khác…dường như đây là thiên phú từ trong xương.

Nhìn , vị quan tri huyện đang vui đấy ?

Tấn Sóc Đế : “Hôm nay dùng danh nghĩa của trẫm ?”

“Rất .”

“Ngươi chắn tai họa trẫm mấy , ở mà mấy ?”

“Bệ hạ thích ăn, ăn cho bệ hạ. Bệ hạ thích chơi, chơi bệ hạ. Bệ hạ cảm thấy món đồ đó thô tuc khó coi, giữ dùm bệ hạ. Thì cứ coi như là chắn tai họa .”

“…” Tấn Sóc Đế tức giận bật , : “Ngươi thường ở bên cạnh trẫm nên dính chút vận khí của đế vương? Dính ở ? Cho trẫm xem một chút.”

Chung Niệm Nguyệt mệt mỏi, dựa lưng thành xe, vươn tay áo về phía : “Bệ hạ tự ngửi .”

Tấn Sóc Đế nheo mắt , chậm rãi bình tĩnh cúi đầu xuống, thực sự ngửi tay áo của nàng.

“Có mùi hương của tiền đúng ?” Chung Niệm Nguyệt hỏi.

Giọng Tấn Sóc Đế khàn khàn : “Không , là hương thơm.” “Giống như quả đào lột lớp vỏ mềm mại, chỉ cần hít một thể ngửi hương thơm .”

Người còn thể miêu tả sống động như ?

Giống như thực sự đang lột một lớp áo của nàng .

Chung Niệm Nguyệt theo bản năng rụt tay : “…Vậy ?”

Tấn Sóc Đế: “Ừ.”

Hắn : “ đó thấy vận khí của trẫm.”

Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, đó còn là do nàng bịa đặt lung tung ? Nói như mới thể chọc tức Tô Khuynh Nga.

nữ chính cũng , nàng cũng chẳng !

Tấn Sóc Đế nhàn nhạt : “Trẫm nghĩ cho ngươi một biện pháp, ngươi ôm xiêm y của trẫm, ngủ một đêm, thì chẳng sẽ dính vận khí của trẫm .”

Ta cảm thấy ngài đang lừa .

Được thôi.

Vậy đây sẽ thử ngài.

Chung Niệm Nguyệt : “Xiêm y là vật chết, thì thể dính gì? Còn bằng ôm bệ hạ ngủ một đêm.”

Tấn Sóc Đế: “Được.”

Chung Niệm Nguyệt nghẹn họng.

Sao dễ dàng đồng ý như ?

Không nên mắng nàng to gan ?

Chung Niệm Nguyệt bậy xong, nhất thời trả lời như thế nào.

Mạnh công công bên cạnh, khóe miệng run rẩy, nghĩ thầm ông thấu .

Từ sớm bệ hạ tiểu thư tính tình tiểu hài tử, mượn danh của bệ hạ, bệ hạ liền từ đó để kiếm cớ chiếm tiện nghi của tiểu thư.

Khi phụ nhân về đến nhà. Cái gọi là nhà thì cũng chỉ là dựng cành cây đắp cỏ lên.

Trượng phu của bà bưng theo hai chén cháo trở về, đang chia cháo cho công công(2) của bà .

(2)Công công: Cha chồng.

Nhìn thấy bà trở về, hai liền đưa tay : “Tiền ?”

mở miệng.

Chỉ bước lên một bước, một chuyện mà từ xưa tới nay bà dám , bưng chén cháo lên, ngửa đầu đổ miệng. Một ngụm một ngụm, để cháo dính cả mặt.

Ăn nhiều thêm hai miếng.

Phải ăn nhiều thêm hai miếng.

nấc một cái, : “Chỉ một xâu, đợi nữa, ngày mai sẽ nhận tiếp. Chỉ một mới thể nhận.”

Nhi tử của bà ở bên cạnh lớn.

nấc thêm một cái, nghĩ thầm, thì chỉ cần ăn thêm hai miếng là thể thêm chút sức lực, con chờ đến khi khỏe mới !

Phía bên , trở phủ huyện.

Chung Niệm Nguyệt ở xe ngựa im lặng gì nữa, chỉ đợi cung nhân hầu hạ Tấn Sóc Đế xiêm y, nàng liền lén lút tới bình phong, đó cầm theo áo ngoài của rời . Chỉ thể dùng hành động để chỉ cần xiêm y của ngài, còn cái khác thì khỏi .

Tấn Sóc Đế thông minh như , đương nhiên là hiểu rõ.

Các cung nhân run rẩy mà nàng cầm xiêm y của bệ hạ rời .

Tấn Sóc Đế phía bình phong một lúc, mới ngoài, hỏi: “Đi ?”

“Thưa bệ hạ, tiểu thư rời .”

Tấn Sóc Đế đáp lời.

Hắn xuống xử lý công văn, sách, một lúc mới chậm rãi dậy, về phía phòng của Chung Niệm Nguyệt.

Hôm nay Chung Niệm Nguyệt mệt ít, nghỉ ngơi từ sớm, ngay cả cơm canh cũng chỉ ăn hai miếng.

Tấn Sóc Đế gần, xuống đầu giường của nàng, chỉnh chăn bông cho nàng.

Chung Niệm Nguyệt ngủ mơ màng thấy : “Niệm Niệm lấy một bộ xiêm y của trẫm, trẫm cũng lấy của Niệm Niệm một bộ xiêm y, sẽ quá phận đúng chứ?”

Mạnh công công: “…”

Vẫn là bệ hạ cao tay.

Vừa mới bắt đầu lấy xiêm y của ?

Loading...