Xuyên Thành Hoàng Hậu Pháo Hôi - Chương 78

Cập nhật lúc: 2024-12-20 04:55:54
Lượt xem: 72

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chung Niệm Nguyệt thoải mái đón nhận ánh mắt của Tấn Sóc Đế, khóe miệng giật giật, chỉ là còn đợi nàng mở miệng thì Tấn Sóc Đế vươn tay, nắm lấy cổ tay nàng, thản nhiên : “Đi thôi, nghỉ ngơi ?”

Lời cự tuyệt tới miệng, Chung Niệm Nguyệt đành nuốt xuống.

Bởi vì qua chỗ Lạc Nương nên bây giờ sắc trời tối dần.

Chung Niệm Nguyệt chỉ thể mơ hồ thấy ngọn đèn dầu treo ở phía nơi xa, ánh đèn như như . Ánh trăng cùng bóng đêm trộn lẫn , chiếu lên nàng và Tấn Sóc Đế, con đường phía tối.

Đây đầu tiên Tấn Sóc Đế dắt nàng qua những con đường tối tăm như .

Nàng cảm thấy bản tình yêu nam nữ với Tấn Sóc Đế, nhưng thích cảm giác , giống như đầu tiên nàng ăn sinh thần với Tấn Sóc Đế. Nàng và chung một bàn cùng ăn mì trường thọ. Thế giới lạnh băng nhờ trở nên sống động hơn.

Nàng ý định cho khác.

nàng luyến tiếc Tấn Sóc Đế.

Như tham lam…

Hiếm khi Chung Niệm Nguyệt cảm thấy phiền muộn như .

Khi nàng bản xuyên sách, sẽ nam nữ chính hại c.h.ế.t nhưng nàng cũng cảm thấy phiền muộn như .

Tấn Sóc Đế cũng nhắc câu giống như dụ dỗ lúc nãy, dắt Chung Niệm Nguyệt bước tới phòng ngủ.

Bởi vì thắp đèn, nên xung quanh đều tối tăm như mực, bất chợt Chung Niệm Nguyệt cảm thấy, dường như thiên hạ chỉ còn mỗi nàng và Tấn Sóc Đế.

Một tiếng ‘xẹt xẹt’ nhỏ vang lên.

Giống như là âm thanh của mồi lửa.

Bóng dáng các cung nhân đập mắt nàng, cung nhân hành lễ : “Đã thắp đèn cho tiểu thư , để nô tỳ hầu hạ tiểu thư rửa mặt.”

Lúc Tấn Sóc Để mới thả tay nàng : “Đi .”

Chung Niệm Nguyệt tự giác gật đầu, về phía .

Sau khi trong phòng, nàng ngừng bước chân , theo bản năng đầu Tấn Sóc Đế.

Ánh lửa cùng ánh trăng mờ ảo chiếu lên , ở phía một cái bóng thật dài.

Cung nhân bốn phía cúi thấp mặt xuống, dường như cho bản còn sự tồn tại nữa, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại xuống.

Chung Niệm Nguyệt nhịn mà suy nghĩ.

Ngoài trừ nàng thì ai dám sóng vai cùng với chứ?

“Tiểu thư?” Cung nhân bên cạnh thắc mắc gọi nàng một tiếng.

Chung Niệm Nguyệt thu tầm mắt, bước trong phòng.

Từ xưa tới nay nhiều hoàng đế tự xưng là ‘quả nhân’ cũng tự xưng là ‘cô gia quả nhân’(1).

(1)Cô gia quả nhân cũng nghĩ là cô độc.

Chung Niệm Nguyệt lắc đầu.

Không đúng, đúng.

Hắn nhiều phi tần, nhiều đại thần, còn thêm cả ba nhi tử hỗn đản.

“Tiểu thư, khăn đây ạ.” Lần thứ hai cung nhân bên cạnh lên tiếng, Chung Niệm Nguyệt vội vàng cúi đầu cầm lấy lau mặt, đó các nàng hầu hạ nàng đánh răng súc miệng, ngâm chân, xiêm y mới ngủ.

Từ tới nay nàng dễ mất ngủ, nên lâu say giấc nồng.

Chỉ là ngày hôm tỉnh dậy nàng xoa xoa thái dương, giường một lúc lâu.

“Tiểu thư ?”

“Sáng sớm thức dậy lời gì cả.”

“Có nhiễm phong hàn ? Hay là bóng đè?”

Chung Niệm Nguyệt mơ.

Trong giấc mơ, nàng thấy một con ếch xanh mặt nàng kêu ‘Không dám, dám’.

Khiến cho nàng mỗi khi nghĩ tới Tấn Sóc Đế là cảm thấy đau đầu.

khi tới ngự liễn của Tấn Sóc Đế nàng ngừng .

Cung nhân nhịn nhỏ giọng hỏi nàng: “Tiểu thư ?”

Chung Niệm Nguyệt đầu về phía Đại hoàng tử, : “Hôm nay chung xe ngựa với ngươi ?”

Hiện tại Đại hoàng tử phận của nàng, ngay lập tức khom lưng: “Không dám, dám.”

Hắn cũng là đồ ngu như heo.

Ngồi chung xe ngựa với nàng để phụ hoàng xử lý gì?

Chung Niệm Nguyệt: “…”

Nhân duyên của nàng kém cỏi tới mức như ?

Bởi vì tới Thanh Châu là để cứu tế, nên tất cả xe ngựa đều đơn giản, lúc tìm một xe ngựa để thì đúng là

Chung Niệm Nguyệt thở dài, thì chỉ thể…gây họa cho Tướng công tử .

“Lạc Nương, thôi.” Nàng .

Ngay lập tức Lạc Nương theo nàng.

Chung Niệm Nguyệt cũng tùy tiện đặt mạng sống của tay khác, khi nàng còn kéo theo hai Cấm Vệ chung.

Thật Đại hoàng tử kiềm các nàng nhiều hơn một chút, trong mắt còn vài tia lưu luyến, hỏi: “Ngươi xe ngựa của ai?”

Chung Niệm Nguyệt trả lời.

Tướng công tử bệnh nên một một xe ngựa.

Chủ yếu là do bọn họ thấy bệnh quá nặng, sợ là sẽ dính sự xui xẻo của nên chỉ thể để cho riêng một xe ngựa.

Trong tay cầm mấy quả óc chó, đảo qua đảo trong lòng bàn tay, bởi vì đè hết màn che xung quanh xe ngựa nên gió cũng thổi , vì bên trong tối tăm hơn nhiều. Sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt cũng thêm vài tia âm trầm.

Lúc một bàn tay thò nắm lấy màn che.

Tướng công tử dừng , cúi đầu xuống, chỉ thấy bàn tay thon dài nhỏ nhắn như ngọc, cực kỳ xinh .

“Mau vén màn .” Chung Niệm Nguyệt .

Tướng công tử hít sâu một , gân xanh trán bắt đầu nổi lên.

Chung Niệm Nguyệt: “Ta sợ ở bên trong nghẹn chết, tới, mau vén màn .”

Tướng công tử thấy lời liền Chung Niệm Nguyệt mang theo tới, mí mắt giật giật, vội vàng vén màn từ bên trong.

Màn kéo , ánh sáng rọi thẳng .

Tướng công tử yếu ớt dựa gối: “Có việc gì ?”

Chung Niệm Nguyệt: “Ta thấy chỗ của ngươi , ở đây.”

Dứt lời, nàng liền chui xe ngựa.

Đương nhiên xa phu cũng thành Cấm Vệ.

Cổ họng Tướng công tử nghẹn , cảm thấy giống như là khắc tinh của .

Hắn vẫn còn nhiều hận thù chống chất, đương nhiên sẽ chấp nhặt với nàng… cố gắng nhịn xuống…

Chỉ là vẫn còn quá non nớt.

Chung Niệm Nguyệt bước lên xe ngựa thì lấy gối tựa lưng của , chăn bông, còn kêu Lạc Nương và Hương Đào lấy bộ đặt lên bàn nhỏ. Đương nhiên Tướng công tử chen chúc sát góc.

Tướng công tử trong góc, vốn dĩ khuôn mặt gầy tái nhợt, lúc giống như khinh nhục.

Hắn che miệng ho khan to, ho tới mức dường như văng lá phổi ngoài, nhưng Chung Niệm Nguyệt vẫn dù chỉ là một cái liếc mắt.

Sao Chung Niệm Nguyệt hổ như ?

Không chỉ hổ mà thậm chí nàng còn lấy bộ bài , kêu Hường Đào chơi với . Lạc Nương chơi, nàng còn tận tình cầm tay chỉ dạy.

Nàng chỉ một lá bài tay Lạc Nương, với nàng cách đánh, thèm ngẩng đầu lên với hạ nhân duy nhất bên cạnh Tướng công tử: “Công tử nhà ngươi ho to như , ngươi đau lòng ?”

Hạ nhân: “Đương nhiên là đau lòng.”

ngài vẫn chịu trả đồ cho chúng ?

Chung Niệm Nguyệt : “Nếu đau lòng thì tại bịt miệng ? Đừng để ho tới mức ngất xỉu.”

Hạ nhân: “…”

Trên đời còn ác hơn cả !

Tướng công tử sợ hãi nàng.

Hạ nhân bất đắc dĩ : “Ho thì thể ngăn chứ?”

“Ngươi từng thấy bệnh động kinh ? Kiếm cái gì đó nhét lưỡi .”

Nghe thấy nàng vô cùng chân thành, Tướng công tử cũng còn ho nổi nữa.

Chung Niệm Nguyệt chơi bài gần nửa canh giờ.

Tấn Sóc Đế thấy nàng, rũ mắt xuống, gọi tới hỏi: “Tiểu thư ?”

“Đang…đang ở bên trong xe ngựa của Tuyên Bình thế tử.”

“Vậy .” Tấn Sóc đế chỉ hai chữ cũng gì tiếp nữa.

Phía bên , Tướng công tử nhịn lên tiếng hỏi: “Ngươi ở trong xe ngựa của thì bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-hoang-hau-phao-hoi/chuong-78.html.]

Chung Niệm Nguyệt ngừng , : “Sẽ tức giận?”

Ngươi .

Tướng công tử mím môi, bóng gió nhắc nhở nàng: “Vậy ngươi còn về?”

Chung Niệm Nguyệt suy nghĩ: “Ta trở về gì? Bệ hạ tức giận đương nhiên là tức giận với ngươi.”

Tướng công tử: “…”

Vậy là dù trái đều cõng nồi cho nàng?

Làm gì đạo lý như ?!

Tướng công tử khống chế nét mặt, chớp chớp mắt, mới thể khôi phục dáng vẻ yếu ớt nãy.

Đó là tác phong của Tấn Sóc Đế ?

Trong lòng ai thì thôi mà một khi thì cho nàng thứ thiên hạ, còn khác thì luôn luôn sai ? Giống như lời Tô Khuynh Nga , là do Chung Niệm Nguyệt thổi gió bên tai nên bọn họ mới rơi cảnh như ?

Tướng công tử tiếp tục nhịn, ôn nhu hỏi: “Ngày xưa, bệ hạ từng tức giận với ngươi ? Ngươi nên rằng, ân sủng của đế vương luôn hạn. Nếu dùng quá nhiều thì sẽ một ngày còn nữa.”

“Chưa từng.” Chung Niệm Nguyệt trả lời nhẹ nhàng nhưng vô cùng chắc chắn.

Thực sự Tướng công tử… từng gặp qua nào giống nàng!

Hợp tình hợp lý, hào phóng thoải mái hai chữ kiêu ngạo lên khuôn mặt xinh . Người khác thì lo sợ về ân sủng của đế vương còn nàng thì hồn nhiên quan tâm!

Cứ như mà nửa ngày trôi qua, Tướng công tử sống bằng chết.

Hắn Tấn Sóc Đế dễ lừa, cho nên khi uống thuốc độc giảm phân nửa, chỉ là trong thời gian cơ thể của sẽ suy nhược yếu ớt.

Cho nên bệnh là thật.

Hiện tại mất chăn bông, mất gối tựa, sát trong góc xe ngựa, xương đều giống nghiền nát.

Hắn nhịn mà hoài nghi, bản lựa chọn dùng phận để về là một sự lựa chọn sai lầm .

Nếu do sợ những thủ đoạn khó lường của Tấn Sóc Đế thì dám chủ động tiến lên chứ?

Sớm như , còn bằng tiếp tục che dấu…

nào mà Tướng công tử chịu khổ nhiều như ?

Tuy rằng nhiều hận thù chồng chất nhưng cho tới bây giờ hề lo về cơm áo gạo tiền, thuộc hạ hầu hạ vô cùng . Hắn dưỡng phụ hổ thẹn với , rõ ràng phận của ông thấp nhưng chịu đựng cúi đầu mặt …Nữ tử thiên hạ cũng yêu thích , ngoại trừ ở mặt Tấn Sóc Đế thì chuyện đều vô cùng thuận lợi.

Chỉ là hôm nay gặp Chung Niệm Nguyệt…

Tướng công tử bình tĩnh , đang tìm biện pháp khác để khuyên nhủ Chung Niệm Nguyệt.

Hắn : “Bệ hạ đối xử với ngươi ?”

Chung Niệm Nguyệt: “Ừ.”

“Vậy ngươi thể nhẫn tâm mà rời khỏi bệ hạ, khiến cho bệ hạ nhớ nhung ngươi? Là do bệ hạ đối xử với ngươi đủ ?”

Chung Niệm Nguyệt thu hồi ánh sáng trong mắt.

Tất nhiên là .

Chung Niệm Nguyệt thể hiện cảm xúc ngoài, càng khinh thường việc chuyện với Tướng công tử về chuyện Tấn Sóc Đế và nàng, nàng chỉ : “Ngươi lý.”

nàng vén màn : “Mau mời bệ hạ tới đây .”

Tướng công tử: “…”

Tấn Sóc Đế là ai chứ?

Chỉ là một kẻ giả mạo quân tử mà thôi.

Hiện tại cũng thèm giả quân tử nữa, chắc chắn sẽ thuận theo lời của một nữ tử như nàng!

Cấm Vệ đáp lời, dường như cảm thấy lời trong miệng Chung Niệm Nguyệt là điều kỳ quái.

Tướng công tử ngẩng

Những tính tình lạnh như băng trong cung, từ khi nào mà đổi nhiều như

Không bọn họ chỉ lời một hoàng đế, lãnh khốc tàn nhẫn vô tình

Tướng công tử ngây một lúc.

Tấn Sóc Đế đặt quyển sách xuống: “Niệm Niệm ngươi tới mời trẫm?”

“Vâng.”

Tấn Sóc Đế: “ là vẫn còn chút lương tâm.”

Sau khi đội ngủ nghỉ ngơi tạm đường, Tấn Sóc Đế chậm rãi tới xe ngựa , vén màn , chen chân xe ngựa vốn rộng .

Hiện tại Tướng công tử thực sự ép sát trong góc.

Làm trò mặt Tấn Sóc Đế so với Chung Niệm Nguyệt còn khó chịu hơn.

Ta là kêu về chỗ Tấn Sóc Đế!

Chứ kêu ngươi gọi tới đây!

Tướng công tử nghiến răng, nhất thời dám tùy tiện mở miệng nữa, chỉ sợ Chung Niệm Nguyệt những chuyện gì khác.

Tấn Sóc Đế tới là điệu thấp, quá nhiều Tấn Sóc Đế rời khỏi ngự liễn.

Mạnh công công vẫn còn trong ngự liễn, ông cao giọng : “Khởi hành.”

Không lâu , đoàn xe ngựa tiến về phía .

“Đi thêm nửa ngày nữa, thì sẽ tới huyện kế tiếp.” Dường như Tấn Sóc Đế đang dỗ dành Chung Niệm Nguyệt, thấp giọng : “Ở đó một vài điểm tâm ngon, nơi khác , chúng thể ở đó một đêm, ngươi thể mua thêm thức ăn mang theo…”

Tấn Sóc Đế xong, ngay lập tức vài tiếng ‘vèo, vèo’ vang lên, giống như là tiếng gió cái gì đó cắt ngang.

Chung Niệm Nguyệt híp mặt , thấy bên ngoài hết: “Có thích khách!”

Ngay lập tức đoàn vô cùng hỗn loạn.

Chung Niệm Nguyệt nhanh tay vén màn xem, bên ngoài thì Tấn Sóc Đế đè tay nàng : “Niệm Niệm đừng nhúc nhích.”

Bên ngoài tiếng đánh .

Còn tiếng ngựa hí.

khàn giọng hô to: “Bệ hạ!”

Sau khi vén màn .

Ngay lập tức nhiều mũi tên b.ắ.n về phía ngự liễn.

Cấm Vệ tiến cánh rừng bên trái, thích khách cũng giống như tử sĩ, bản trốn nên chỉ thể liều mạng c.h.ế.t c.h.é.m giết, đến khi đầu rơi xuống thì mới ngừng cuộc chiến.

Hai quan viên sợ hãi quỳ gối ngự liễn, cho rằng Tấn Sóc Đế vẫn còn ở trong đó, thứ hai bi thảm kêu: “Nhanh lên…nhanh lên…bệ hạ…”

Chung Niệm Nguyệt nhéo đầu ngón tay.

Phía một dựa sát nàng.

Tấn Sóc Đế phía lưng nàng, dường như ôm nàng trong l0ng nguc, rũ mắt nàng : “Niệm Niệm cứu trẫm một mạng , trẫm gì để báo đáp chỉ thể lấy cả cuộc đời cho ngươi.”

Chung Niệm Nguyệt trừng mắt, nhịn mà chớp mắt hai cái, cảm thấy đau lòng chua xót.

Tấn Sóc Đế thấy nàng trả lời, thì tiếp tục nàng tiếp: “Niệm Niệm đừng nữa, cũng là việc gì lớn, khi thu dọn một chút là thể đến huyện thành kế tiếp. Khi đó trời vẫn tối, chắc là thể mua những món điểm tâm đó.”

Lúc mấy kéo Mạnh công công từ gầm xe ngựa , lúc xảy chuyện, Mạnh công công nhanh chân leo xuống.

Cho dù là như nhưng Chung Niệm Nguyệt thấy chân ông một mũi tên c4m .

Mũi tên màu đen, giống như là độc.

Hôm nay là đầu tiên nàng tức giận tới mức như , tức giận sợ hãi.

Nàng cắn một cái hổ khẩu của Tấn Sóc Đế, chỉ là khi còn trẻ từng luyện kiếm, dường như ở chỗ hổ khẩu vết chai, cắn mãi cũng cắn .

Nàng tức giận tới mức ngứa răng.

Ngón tay Tấn Sóc Đế cong , ánh mắt dừng búi tóc của nàng, cố gắng kiềm chế cảm giác sờ xuống.

Hắn thấy Niệm Niệm tức giận : “Ai với bệ hạ cái ? Bệ hạ cảm thấy sợ ? Nếu bệ hạ ở trong ngự liễn thì ?”

Tấn Sóc Đế : “Có gì đáng sợ chứ? Khi trẫm còn lên ngôi thì khi bạn với quyền thế thì sẽ tránh khỏi việc . Ai khi nào bản sẽ chết? Người khác sợ nhưng trẫm sợ.”

“Chỉ là hiện tại Niệm Niệm nên mới sợ chết.”

Không trẫm.

Mà là .

là bởi vì Tấn Sóc Đế thấu sớm hơn so với tiên đế, mà cũng hoàng đế thấy sinh tử và quyền thế.

Vừa cảm thấy, trong lòng Niệm Niệm là một sự bất công với Niệm Niệm.

Hắn chỉ thể đối xử với nàng thật , thật .

Tấn Sóc Đế thở dài một tiếng.

Niệm Niệm dễ mềm lòng.

Hắn cảm thấy Niệm Niệm giống như một con thỏ nhỏ rơi lưới của . Trong lòng cảm thấy thương tiếc nhưng nhiều hơn.

Lúc Tướng công tử trợn trắng mắt, hận thể rút d.a.o từ lưng .

Bởi vì Chung Niệm Nguyệt nên kế hoạch ám sát thành công thì cũng thôi .

đây hai bọn họ mật với

Loading...