Xuyên Thành Hoàng Hậu Pháo Hôi - Chương 82
Cập nhật lúc: 2024-12-20 04:56:00
Lượt xem: 74
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thưa bệ hạ, khi nào ngài mới hồi kinh ạ?” Sử Thành quỳ mặt đất lên tiếng hỏi.
Ông là duy nhất đẩy tới, can đảm hỏi bệ hạ câu .
Ông từng cận vệ cho Tấn Sóc Đế, về đề cử lên thủ lĩnh cấm vệ. Nên giao tình của ông với bệ hạ so với khác cận hơn một chút.
Khi Chung Niệm Nguyệt bắt cóc, ông cũng là đầu tiên Tấn Sóc Đế gọi tới.
Tấn Sóc Đế thấy, chỉ liếc mắt ông một cái.
Sử Thành hít sâu một , bởi vì ông quan hệ cận với bệ hạ nên cũng hề che giấu mà thẳng: “Thái Tử gần thành niên, hiện tại còn nắm quyền giám quốc, bệ hạ tự Thanh Châu một chuyến, tuy giúp đỡ cho các bá tánh nhưng bệ hạ cũng rời khỏi triều đình mấy tháng, thần sợ rằng…sợ rằng Thái Tử…”
Sẽ sinh suy nghĩ nên .
Bệ hạ ở bên ngoài càng lâu, thì Thái Tử càng thêm khả năng khống chế triều đình thêm một chút.
Không chỉ một Sử Thành, mà tất cả những đại thần theo đều nghĩ như .
Bọn họ đều vô cùng kiên định ủng hộ Tấn Sóc Đế, đương nhiên trong lòng cũng suy nghĩ vì Tấn Sóc Đế, cho dù là , nhi tử lão thần tử thì bọn họ đều đề phòng cho Tấn Sóc Đế.
Mạnh công công ho khụ khụ vài tiếng, lộ vẻ mặt hổ : “Sử đại nhân cần lo lắng, đương nhiên bệ hạ tính toán từ . Việc … , cũng là do lão nô.”
Ông tâm tư của bệ hạ, cho dù kinh sợ nhưng vẫn một lòng một mà nghĩ cách cho bệ hạ, cho dù thương một chân, nhưng vẫn cố hết sức suy nghĩ cho bệ hạ!
ai mà , đầu ông bày kế giúp bệ hạ thành như !
Hơn nữa cũng ai dám nghĩ tới, ngay chân thiên tử, kẻ dám chuyện như …
Thực sự dạy cho bọn họ một bài học lớn!
Mạnh công công thực sự đập đầu c.h.ế.t cho .
Người nào Tấn Sóc Đế cũng trả lời, chỉ thấp giọng hỏi: “Đã truyền tin cho các huyện khác ?”
Lúc mới bước khỏi hàng truyền lời: “Hạ thần truyền tin, ngay cả Chung công tử cũng nhận tin.”
Tấn Sóc Đế thở dài : “Sợ là Chung gia đang sốt ruột.” Tuy như nhưng mặt biểu hiện bất cứ điều gì.
Rất ít khi Sử Thành thấy giọng điệu của Tấn Sóc Đế, vì ông cúi thấp đầu xuống gì.
Nếu ông còn tiếp tục thuyết phục bệ hạ hồi kinh, sợ giống như đang cầm d.a.o đ.â.m tim bệ hạ một nhát.
Chỉ Mạnh công công thắc mắc hỏi: “Bệ hạ, nếu truyền tin khắp nơi, chẳng là tất cả trong thiên hạ đều tiểu thư địa vị như thế nào trong lòng bệ hạ , nếu như chẳng sẽ nguy hiểm cho tiểu thư ?”
“Mạnh Thắng, ngươi nên đời nhiều kẻ ngu xuẩn.”
“Kẻ ngu xuẩn dễ dàng xúc động, nếu phận thì bọn họ sẽ tay với Niệm Niệm, thậm chí là g.i.ế.c nàng. Đối với loại , trong mắt bọn chúng chỉ lợi ích mắt, chỉ khi phận của nàng thì sẽ cố gắng nhịn xuống, tận tâm mà che chở cho con tin.”
“Mà nếu càng nhiều nàng quan trọng, thì mới ai dám hành động nông nỗi, chỉ hy vọng thể đổi lợi ích lớn hơn từ nàng.” Tấn Sóc Đế chậm rãi .
Giọng điệu của khi chuyện vẫn bình tĩnh như thường ngày.
Mạnh công công ngẩng đầu lên, mới phát hiện trong ánh mắt bệ hạ một tia nôn nóng dễ dàng .
Bệ hạ…đang lo lắng.
Tướng công tử cõng Chung Niệm Nguyệt vượt núi băng đèo, từ khu vực săn b.ắ.n ở ngoại ô, tiến hành cung xa hoa của tiên đế xây để ở mỗi khi săn bắn, cứ như một đường thẳng trong kinh thành.
Ở đường Chung Niệm Nguyệt ngủ mê man hai , vì khi nào khu vực săn bắn, cách nào để hành cung, hai nơi quan trọng như mà nàng hồn nhiên chút gì.
Tướng công tử đúng là chút thủ đoạn.
Hắn mà rõ mật đạo của hoàng thất…Định Vương hình như lớn hơn Tấn Sóc Đế mười tuổi, nên chắc chắn Định Vương. Chẳng lẽ ngay cả Tuyên Bình thế tử cũng ? Mà chính là nhi tử của Định Vương?
Lúc Chung Niệm Nguyệt xem ít tiểu thuyết cẩu huyết, trong đầu đang nhiều suy nghĩ khác .
“Sau chúng sẽ ở đây.” Tướng công tử .
Chung Niệm Nguyệt đầu đánh giá.
Ở đây là am ni cô, bên trong một tượng Quan Âm cao bốn mét, Quan Âm cúi xuống, che hết ánh nắng mặt trời, xung quanh chỉ còn một mảnh bóng râm ở phía .
Lại sang trái sang .
Xung quanh bất kỳ bố trí dư thừa nào, chỉ ở đằng phát tiếng chuyện ồn ào.
“Đó là những tới bái Quan Âm.” Tướng công , để ý mà điều với nàng.
Hắn sợ nàng chạy trốn.
“Cầu con ?” Chung Niệm Nguyệt hỏi.
“Phải. Người đời nhiều con nối dõi nhưng những thực sự yêu con của thì bao nhiêu.” Tướng công tử lãnh đạm .
Nghe ngươi như , chắc là gia đình mang đến bóng ma thời ấu thơ cho ngươi ít nhỉ?
Chung Niệm Nguyệt cũng khả năng chữa trị bóng ma.
Nếu tiếp, thật nàng cảm thấy quá trình trưởng thành của Tấn Sóc Đế còn gian nan hơn nhiều. Mỗi khi tới sinh thần của , Thái Hậu đều cáo ốm tham gia, ngay cả yến tiệc trong cung, cũng thể thấy bà .
Người đời đều khen Tấn Sóc Đế là một vị hoàng đế đó!
Chung Niệm Nguyệt nghĩ tới đây, nhịn chép chép miệng.
Đang , tại nghĩ tới Tấn Sóc Đế chứ?
là kỳ lạ.
Dường như chỉ cần ở mặt nàng, thì nàng sẽ bất tri bất giác mà nghĩ tới nhiều hơn một chút.
Để thể đè suy nghĩ , Chung Niệm Nguyệt ngẩng đầu : “Vẫn là quá .”
Tướng công tử: “Sao?”
Chung Niệm Nguyệt: “Không cần bái Quan Âm, mà cũng một nhi tử lớn như !”
Tướng công tử: “…”
Mấy ngày qua đám thuộc hạ của Tướng công tử đều nàng tra tấn tới mức mở miệng nữa.
Những nữ tử Tướng công tử nhận ‘’, ai mà tỏ vẻ ngượng ngùng từ chối, nhưng Chung Niệm Nguyệt tuy còn nhỏ tuổi vô cùng thẳng thắn lấy bối phận chuyện!
Đột nhiên Tướng công tử bật : “Nghe ý của ngươi , là đang khen ‘’ ?”
Chung Niệm Nguyệt:?
Người bệnh ?
Một câu như chỉ thấy một chữ ‘’?
Tướng công tử tự đưa Chung Niệm Nguyệt tới phòng mà nàng sẽ ở, trong tương lai nàng sẽ ở đây một thời gian dài.
Trước khi đóng cửa , Chung Niệm Nguyệt hỏi: “Ngươi giữ chỗ thì ích gì chứ? Không sợ nuôi nổi ?”
“Sự hữu ích của ngươi vượt ngoài trí tưởng tượng của , khi cần tới sẽ dùng ngươi để uy h.i.ế.p Tấn Sóc Đế.” Hắn thẳng thắn .
“Ngươi bệnh ? Chờ mười ngày nửa tháng, khác còn nhớ tới . Chờ thêm nửa năm, một năm, ba bốn năm, thì ai còn nhớ rõ chứ? Mỹ nhân thiên hạ nhiều…”
Còn đợi Chung Niệm Nguyệt xong thì Tướng công tử bình tĩnh ngắt lời của nàng: “Sao thể? Ai sẽ quên? Nếu là , thì cho cả đời cũng thể nào quên.”
Chung Niệm Nguyệt: “Vậy đúng là nên cảm ơn ngươi, cả đời đều nhớ thương vì bắt cóc . Nếu tương lai ngươi xuống âm phủ, thì nhớ uống thêm hai chén canh Mạnh Bà nhé.”
“…” Lời của Tướng công tử còn kịp kéo bầu khí lên cao thì Chung Niệm Nguyệt chút thương tiếc dập tắt.
Tướng công tử bên cạnh tức giận tới ngứa răng, nhịn mà nghĩ, một viên ngọc sáng chói động lòng như sẽ ai thu tay, ai thể ôm nàng trong n.g.ự.c đây?
Cánh cửa đóng , hiếm khi Chung Niệm Nguyệt bắt bẻ chút nào, bước tới xuống giường. Trong đầu nàng nhịn mà suy nghĩ lung tung…con chính là như , khi còn nhỏ sẽ bằng hữu nhất, sẽ món đồ chơi yêu thích nhất, nhưng tất cả đều sẽ chậm rãi phai nhạt . Sẽ luôn những hơn, những món đồ thú vị hơn. Ba năm, năm năm trôi qua chẳng đều sẽ quên hết ?
Chung ca ca cũng sẽ quên nàng ?
Vạn thị cũng sẽ quên nàng ?
Còn Cẩm Sơn Hầu, Tần Tụng, nhiều nhiều khác…
Nàng rời khỏi thế giới bao lâu ? Vậy ở thế giới , nhưng bằng hữu và của nàng… bắt đầu quên nàng ?
Chung Niệm Nguyệt buồn bực nhắm mắt .
Tướng công tử khơi lên suy nghĩ …đúng là đáng ghét!
Tấn Sóc Đế ngủ hai canh giờ thì đột nhiên dậy.
Cung nhân gác đêm kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống đất hỏi: “Bệ hạ gì phân phó ạ?”
Ánh mắt Tấn Sóc Đế lạnh băng lướt qua cung nhân.
Vẫn là Mạnh Thắng thông minh hơn.
Bốn phía xung quanh đều vô cùng yên tĩnh, cung nhân chịu nổi bầu khí , hai đầu gối mềm nhũn từ sớm, đột nhiên nàng nhớ lúc một cung nhân với nàng , ở mặt bệ hạ thì cái gì nên cái gì nên , chỉ cần nhắc tới Chung tiểu thư thì chắc chắn đúng, Mạnh công công luôn như !
Cung nhân hít sâu một , cả gan lên tiếng : “Bệ hạ là…mơ thấy Chung tiểu thư ?”
Tấn Sóc Đế trả lời.
Không ai cũng thể chuyện với về Niệm Niệm.
Cung nhân do dự một lát, cả gan tiếp: “Có trong mơ tiểu thư đang phàn nàn về việc sách ?” Nàng : “Sách đặt bàn của bệ hạ, phủ một lớp bụi .”
Nghe thấy giọng của nàng vài phần thật lòng cùng buồn bã, lúc Tấn Sóc Đế mới rủ mắt xuống, lạnh nhạt : “Trẫm mơ thấy nàng .”
—
Sau khi Chung Niệm Nguyệt thức dậy, hai mắt sưng lên.
Nàng tới đẩy cửa thì phát hiện khóa cửa phòng nàng . Nàng chớp chớp mắt, đầu tiên nàng đặt ghế lên bàn, chồng ghế lên ghế, cứ như cho tới khi thể chạm xà nhà, chạm miếng ngói.
Vài miếng ngói nàng đẩy lăn xuống đất, vang lên một tiếng vỡ to.
Không lâu thì thuộc hạ của Tướng công tử chạy đến, vội vàng mở cửa , vô cùng chật vật mà nàng, Tướng công tử giáo huấn, vì cũng dám khóa cửa nhốt nàng , chỉ sợ tiểu tổ tông nghĩ quẩn trong lòng mà chuyện nên.
Chung Niệm Nguyệt cạnh cửa sổ, lười biếng ngáp một cái, bắt đầu sai sử thuộc hạ của Tướng công tử.
Nàng nghĩ thông suốt .
Nếu quên thì quên , nếu trong kinh thành đều quên nàng, chẳng nàng thoát khỏi Thái Tử và nữ chính ? Ai cũng nhớ nàng, đương nhiên bọn họ cũng sẽ vì nàng mà gây phiền toái cho Chung gia nữa.
Bị nhốt thật , quá là tuyệt!
Ở đây ăn uống, chừng sẽ tăng thêm mười ký thịt!
Sau khi Tướng công tử cõng Chung Niệm Nguyệt xong, ngày hôm liền ngã bệnh, Chung Niệm Nguyệt bắt đầu ở địa bàn của mà quang minh chính đại tác oai tác oái.
Có bản lĩnh thì giam cả đời!
Đến thời điểm , còn bảy ngày nữa thì sẽ tới ngày cập kê của Chung Niệm Nguyệt.
Sau khi Tướng công tử khỏi bệnh, ngoài cửa tìm Chung Niệm Nguyệt thì thấy mấy thuộc hạ của đang xung quanh nàng, bồi bà cô nhỏ các hành hương tới giải bày nỗi khổ mấy năm qua.
Còn là hăng say.
Tướng công tử còn lời nào để .
Hắn tới , ho nhẹ một tiếng, những đó thấy tiếng động liền thẳng lưng dậy.
Chung Niệm Nguyệt cử động, chỉ vươn tay tới : “Ta ăn đào.”
Bất tri bất giác tới mùa hè, Chung Niệm Nguyệt cũng đổi thành xiêm y mỏng hơn, vươn tay liền lộ một phần cánh tay trắng như tuyết, cổ tay mang hai chiếc vòng vàng, kêu leng keng leng keng hai tiếng, vô cùng xinh .
Bất giác Tướng công tử ngẩng đầu lên nàng, chỉ liếc mắt một cái ngạc nhiên tới mức lên lời.
Nàng giống như một đóa hoa quý hiếm sắp nở, đang từng chút từng chút xòe cánh hoa, chỉ cần chờ thời khắc lộng lẫy đó tới.
Đột nhiên Tướng công tử nảy sinh một suy nghĩ, : “Chung tiểu thư sắp lễ cập kê…” Không thì tiểu thư tổ chức một lễ cập kê?
Chỉ là câu vẫn thì thấy Chung Niệm Nguyệt sắc mặt kỳ lạ : “Ừ, trưởng thành .”
nhanh Chung Niệm Nguyệt thở dài, thuận miệng : “Ta thể sinh thêm cho ngươi một .”
Vẻ mặt Tướng công tử cứng đờ.
Sinh với ai?
Tấn Sóc Đế ?
Nếu tính như , chẳng Tấn Sóc Đế cũng đang chiếm tiện nghi của ?
Hiện tại thói quen hằng ngày của Trang phi chính là hỏi một câu, Tam hoàng tử tới .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-hoang-hau-phao-hoi/chuong-82.html.]
Ngày xưa hậu cung phép can thiệp chuyện triều chính, chỉ là khi Thanh Châu, Tấn Sóc Đế ngầm đồng ý cho hậu cung hỏi thăm tin tức, thậm chí còn chủ động phái truyền tin về cho các nàng. Chính vì như , Trang phi mới Tam hoàng tử những việc gì.
Chỉ là, nàng hỏi ba ngày liên tiếp.
“Tại Tam hoàng tử vẫn còn ở huyện Nhữ Dương?”
“Nô tỳ , phía truyền tin như ạ.”
“Bệ hạ vẫn còn ở huyện Nhữ Dương? Chẳng lẽ lão tam nghĩ thông suốt, là lấy lòng phụ hoàng ?” Trang phi thắc mắc .
Cung nhân thôi.
Nàng từ trong Huệ phi, là bệ hạ vẫn ở huyện Nhữ Dương là vì Chung tiểu thư. Tam hoàng tử mãi vẫn trở về, cũng là vì chuyện của Chung tiểu thư. Nghe Huệ phi vì việc mà mấy ngày nay ăn ngon ngủ yên.
Sau khi nàng xong cũng cảm thấy gì quan trọng.
Thái Tử quyền giám quốc thì khi Huệ phi ngủ vẫn toe toét mới đúng, gì chuyện mà ngủ ngon?
Gần đây Huệ phi thật sự cảm thấy vui cảm thấy buồn.
Nàng hy vọng Chung Niệm Nguyệt chết, nhưng cũng sợ nàng chết, thậm chí nàng tưởng tượng khi Chung Niệm Nguyệt c.h.ế.t thì sẽ như thế nào.
“Ân sủng của đế vương, đừng là chết, cho dù còn sống thì cũng chỉ nhận thêm mấy năm, thì ân sủng cũng sẽ giảm…” Huệ phi .
Cung nhân ở phía há hốc miệng, thầm trong lòng, thời điểm mà nương nương xinh nhất cũng thấy bệ hạ yêu thích ngài. Không đúng, chỉ một Huệ phi mà các nương nương khác cũng như .
Có thể là bệ hạ là coi trọng nhan sắc.
Huệ phi nhẹ giọng : “Chưa lập gia đình cũng lễ cập kê, nếu c.h.ế.t thì cũng lập bia mộ, cho dù Vạn thị thương nàng thì cũng thể trái quy củ của tổ tông. Người còn thì bệ hạ cũng sẽ đón nàng cung nữa, nếu Thái Tử tỏ lòng rộng lượng cho biểu của một cái danh phận, như thì Chung gia sẽ vô cùng ơn …đây chính là kết quả nhất.”
“ nếu tệ hơn thì ạ?” Lan cô cô lên tiếng hỏi.
Huệ phi khẽ thở dài : “Tệ hơn chính là, cháu gái của bổn cung khác cu0ng hi3p…”
Lan cô cô nhưng dám. Bà Huệ phi là một thù dai, cho dù hận Chung Niệm Nguyệt nhưng vẫn từ nàng để lấy lợi ích lớn hơn. Nếu Chung Niệm Nguyệt khác cu0ng hi3p thì sẽ ngược với mục đích của Huệ phi.
cả hai đều suy đoán giống .
Không ai cho rằng Chung Niệm Nguyệt sẽ chút hao tổn nào mà trở về.
“Cũng vị hùng nào chuyện , cuối cùng nàng cũng chuốc lấy tai họa, mỗi ngày đều nàng kiêu căng ngang ngược, cuối cùng cũng thể cần thấy nữa .” Trong kinh thành ngầm.
mà Chung Niệm Nguyệt thể nào .
Khi trói nàng vẫn luôn mặc nam trang, lúc thì mặc thêm áo ngoài của Mai Nương. Mấy ngày qua đều mặc xiêm y của ni cô, xiêm y vô cùng mộc mạc và đơn giản, đặt ở nàng khiến cho cảm thấy vô cùng xinh mê , bất giác khiến cho sinh cảm giác uy nghiêm bất khả xâm phạm.
Khiến cho thuộc hạ của Tướng công tử dám gần nàng.
Tướng công tử tin Phật, đương nhiên cũng sợ Phật.
Hắn cảm thấy nàng mặc như .
Nói thẳng , Chung Niệm Nguyệt mặc như còn xinh mê hơn.
Sau khi Chung Niệm Nguyệt xong, cũng trả lời .
Tướng công tử theo ánh mắt của nàng phía bên ngoài, chỉ thấy một vài ni cô gần phía hàng rào nhỏ.
Sắc mặt đổi ngay lập tức, : “Ta Chung tiểu thư đang suy nghĩ tới việc gì, ngươi nghĩ mặc xiêm y sẽ dễ dàng trốn ngoài ? Vậy thì . Chung tiểu thư sắp cập kê, nên chuẩn thêm vài bộ xiêm y cho tiểu thư mới .”
Dứt lời, lập tức mang theo ngoài.
Thuộc hạ ngăn cũng ngăn , liên tục : “Công tử, nếu ngài ngoài chỉ sợ sẽ phát hiện…”
bóng lưng của bọn xa.
Lúc Chung Niệm Nguyệt mới lười biếng mà ngáp một cái.
Chạy trốn ?
Ai rảnh.
Thật sự mệt.
Nàng mặc xiêm y , chính là vì vải thô rát.
Tướng công tử đúng là vai ác mà, nghi ngờ quá nhiều nên mới dễ dàng mắc câu.
Nếu nàng thẳng đổi xiêm y, chỉ sợ Tướng công tử sẽ đồng ý, dù bên ngoài cũng nguy hiểm, hơn nữa những vai ác cũng hề con tin của sống quá thoải mái. Dù chỉ là mặc xiêm y thô ráp thôi, cũng chẳng c.h.ế.t .
Lúc Mai Nương đang bên cạnh nàng, cẩn thận nàng, do dự hỏi: “Tiểu thư đằng chơi ?”
Hiện tại Mai Nương cũng chút kiêng kị nàng.
Cho dù Chung tiểu thư là con tin nhưng giống như là hòn ngọc quý trong tay bọn họ, trái đều sợ nàng cảm thấy hài lòng. Mai Nương chỉ sợ một ngày nào đó bà thức dậy Tướng công tử cạo trọc đầu để cho nàng bớt giận.
“Không , ngủ.” Chung Niệm Nguyệt .
“…Vâng.”
Sau khi Chung Niệm Nguyệt thức dậy, Tướng công tử vô cùng bình an mà trở về, còn mang về nhiều xiêm y và trang sức cho nàng, thậm chí còn mua cả son phấn. Hắn : “Vẫn còn vài bộ xiêm y nhưng một thời gian nữa mới may xong.”
Chung Niệm Nguyệt , sẽ dễ dàng bắt như .
Nàng vẫn thấy nhân vật trong sách, lẽ tên ẩn núp đợi tới cuối truyện mới xuất hiện, trở thành đại boss đấu với Thái Tử.
Dù nàng cũng chỉ mới phần một của bộ truyện, phần hai tác giả còn xong .
Chung Niệm Nguyệt hề cảm thấy tiếc nuối mất mát gì, nàng gật đầu kêu đưa xiêm y cho nàng.
Tướng công tử đưa qua, vẻ mặt vô cùng chờ mong, kêu hai nha tới hầu hạ nàng, còn thì ngoài đợi nàng.
Lúc Võ ca mới : “Các ngươi nhân duyên của Chung tiểu thư kém tới mức nào , thấy trong kinh thành chẳng ai là bằng hữu của nàng cả, cũng chẳng ai vì nàng mà thương tâm, còn nàng c.h.ế.t thì càng . nàng một đôi phụ mẫu , xuất , hiện tại chỉ mỗi Chung gia là sốt ruột tìm nàng.”
Mai Nương nhịn : “Với tính tình của Chung Niệm Nguyệt, đúng là ai chịu nổi, một khuôn mặt xinh nhưng cách hành hạ khác.”
Tướng công tử lạnh : “Các ngươi chỉ một mà hai.”
“Cả gan thỉnh giáo công tử, ý là ạ?”
Tướng công tử: “Có Xa Xương Vương ?”
“Đương nhiên là , đó là xe ngựa của lão chủ tử ? Trên chiến trường Xa Xương Vương vô cùng dũng mãnh, lúc đó ít kiêng kị ông …chỉ tiếc là hiện tại phục tùng Tấn Sóc Đế.”
Tướng công tử nhàn nhạt : “Ông rõ quan hệ lúc của Định Vương, hiện tại bắt đầu tìm kiếm tung tích.”
Sắc mặt Võ ca đổi: “Vì chứ?”
Tướng công tử về phía cánh cửa cách đó xa: “Là vì tìm nàng.”
“Sao thể? Sao nàng quen với Xa Xương Vương chứ?”
“Nàng quen với nhi tử của ông .”
Võ ca im lặng.
Thì ai cũng Chung Niệm Nguyệt mất tích, ngoại trừ Chung gia và Tấn Sóc Đế, cũng sẽ còn khác.
mà chỉ như .
Tướng công tử hỏi: “Biết Tần Tụng chứ?”
“Biết, trưởng của và đều là những xuất sắc nhất trong Tần gia, Tần lão thái gia coi trọng.”
“Mẫu của là Tiêu thị của Kim Hoài, hiện tại tới của Tiêu gia cũng dùng để tìm kiếm tung tích của nàng.”
“…” Võ ca nghẹn họng.
“Còn Lăng gia, Phương gia, Thích gia…” Tướng công tử ngừng một chút mới tiếp: “Đều là những thế hệ hậu bối vô cùng xuất sắc, tất cả đều đang tìm nàng.”
Võ ca cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Những gia tộc mà Tướng công tử nhắc tới, đều là những gia tộc lớn ở kinh thành, quyền tiền.
Nếu so sánh, những kẻ vỗ tay chúc mừng vì Chung Niệm Nguyệt mất tích thì xuất của bọn họ đúng là đáng nhắc tới.
Chung Niệm Nguyệt mất tích thể khiến cho những kẻ vô dụng đó vỗ tay chúc mừng.
khiến cho những thực quyền gấp rút chạy tìm nàng.
là bao giờ bọn họ thấy những cảnh buồn như !
Mai Nương tới đó thì mặt biến sắc ngay.
Trên mặt Võ ca lộ nét mặt hổ, cúi đầu : “Công tử rõ tin tức, mà thuộc hạ gì.”
Tướng công tử nhàn nhạt : “Cũng ai cũng rõ tình hình trong kinh thành.”
Đây là một ưu thế mà ông trời ban cho .
Thật khi mới tìm hiểu tin tức , Tướng công tử cũng cảm thấy chút sợ hãi.
Tô Khuynh Nga Chung Niệm Nguyệt xinh hơn là thật, kiêu căng ngạo mạn mới là giả, hòa đồng với khác, danh ăn chơi trác táng, Tam hoàng tử hận thể gi3t ch3t nàng , trong lời của nàng thật giả, nhưng sự thật đúng là quá ít .
Mai Nương nhịn run rẩy : “Nàng chỉ là một thiếu nữ khuê phòng, thể quen nhiều như ? Nếu nhiều tìm nàng, chẳng chúng cũng đang gặp nguy hiểm ?”
Mấy ngày Tướng công tử còn giữ Chung Niệm Nguyệt ở đây lâu một chút, nhưng thực tế việc dễ dàng chút nào.
Người trong kinh thành đều đang tìm Chung Niệm Nguyệt.
Bởi vì Tấn Sóc Đế che giấu tin tức , nên đều phận Chung tiểu thư vô cùng quan trọng, chỉ sợ các bá tánh cũng đang tìm nàng để nhận phần thưởng lớn hơn.
Vốn dĩ Tướng công tử chỉ bắt Chung Niệm Nguyệt con tin, nhưng ai gặp một việc khó giải quyết đến như .
tính tình Tướng công tử kiêu ngạo từ tới giờ, quá coi trọng mạng sống của bản , so với việc mạo hiểm đổi nơi trú ẩn khác thì hứng thú với việc hơn.
“Lo sợ cái gì? Nước cờ thể là nước cờ nguy hiểm nhất mà các ngươi từng trong đời. Nếu chỉ an thì cần gì loạn đảng? Trốn đám bọn chúng hơn ?” Tướng công tử hừ lạnh .
“…Vâng.” Đám thuộc hạ vô cùng hổ đáp lời.
Đối với các tổ chức khác, thủ lĩnh đều để đám thuộc hạ thăm dò . ở chỗ bọn họ, chỉ mỗi Tướng công tử là bản lĩnh, khiến cho bọn họ vô cùng hổ.
Tấn Sóc Đế là một tòa núi lớn.
Còn Xa Xương Vương, Tần, Phương, Lăng,…còn cả Chung gia, Vạn gia…tất cả đều là những tảng đá nhỏ đè nặng trong tim bọn họ.
Lúc cánh cửa kêu ‘kẽo kẹt’ một tiếng.
Chung Niệm Nguyệt chậm rãi ngoài, mặc xiêm y màu đỏ, cố phán thần phi(1), làn váy thêu hoa mẫu đơn, hoa mẫu đơn còn dát thêm nhiều lớp vàng, khi nàng bước làn váy giống như làn sóng uốn lượn.
(1)Cố phán thần phi: xung quanh với ánh mắt lấp lánh, thần thái hào hứng.
Đám Mai Nương ngừng , bất giác ngẩng đầu lên, khi thấy nàng, cảm xúc của bọn họ liền đổi.
Nàng hề giống như một thiếu nữ yếu ớt, từng thấy việc đời.
Nàng móng vuốt.
Chỉ sắc mặt Tướng công tử đổi, nhạt Chung Niệm Nguyệt : “Rất , , chọn .”
Ngọn gió mùa hè bao quanh lấy nàng giống như một làn khói mờ nhạt.
Một phía khác.
Cuối cùng Tấn Sóc Đế cũng hạ lệnh khởi hành.
Những khác ai dám hỏi gì, nhưng Tam hoàng tử nhịn hỏi: “Không tìm nữa ?”
Mọi đều lời là đang hỏi ai.
Là vị giả dạng Tuyên Bình thế tử…chính là Chung tiểu thư.
Tấn Sóc Đế ngước mắt lên .
Tấn Sóc Đế từng ý dạy dỗ , chỉ là hoàng đế và hoàng tử trời sinh đối lập . Tam hoàng tử sợ , thẳng , Tam hoàng tử tín nhiệm Trang phi với mẫu tộc của nàng hơn, vì mấy năm qua nuôi dưỡng thành tính tình như . Một thời gian cách xa mẫu tộc Trang phi, đúng là đổi ít.
Lúc , Tấn Sóc Đế chỉ cảm thấy ngu xuẩn ngoan độc, thể trọng dụng, hôm nay cảm thấy vẫn còn một chút tố chất.
Khi Tấn Sóc Đế đánh giá Tam hoàng tử, Tam hoàng tử sợ tới mức nhịn mà run rẩy.
Hắn cho rằng phụ hoàng sẽ quan tâm , nhưng Tấn Sóc Đế mở miệng : “Có thể nàng đang ở một nơi.”
“Nơi nào ạ?” Mạnh công công vội vàng hỏi.
“Kinh thành.”
“Sao kẻ đó dám…” Mạnh công công hoảng hốt .
“Tất cả nơi ở huyện Nhữ Dương đều tìm qua, mà Chung Tùy An cũng tìm cẩn thận đường trở về, cũng bất kỳ tin tức gì. Cho dù bọn chúng cánh cũng thể trong vòng một đêm chạy cách xa ngàn dặm. Có khả năng duy nhất…chính là kinh thành.” Tấn Sóc Đế vô cùng chắc chắn.