Xuyên Thành Kiều Nữ Lắm Chiêu Bị Thoái Hôn: Ta Trồng Trọt Nuôi Cả Nhà! - Chương 108:: Hứa gia ---
Cập nhật lúc: 2025-10-06 08:22:48
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Sơ Hòa cũng thông cảm, dù tổn thất của mỗi nhà giống , điều ắt khiến ít cảm thấy bất bình, cũng sẽ khơi dậy những ý nghĩ bất chính trong lòng một kẻ.
“Ta , Hứa dì, các cửa hàng bên phía đều thuận lợi chứ? Còn Sở Hằng bên thì ?” Thẩm Sơ Hòa cũng quan tâm đến Hứa Linh Lan và họ.
Hứa Linh Lan khá hài lòng với hiện tại: “Rất , việc đều thuận lợi, đều bình an, tiền bạc cũng còn đó, hàng hóa cũng bảo vệ tương đối , tổn thất nhiều, sang năm Đông Sơn tái khởi khó.”
“Vậy thì , đều bình an thì an tâm , còn mua chút đồ ăn, sẽ ở đây lâu nữa, Hứa dì gửi lời hỏi thăm Sở Hằng .”
“Nếu Sở Hằng của con con đến mà gặp , e rằng sẽ cằn nhằn mấy ngày đấy.”
“Hai ngày nữa bắt đầu bày sạp, chẳng lẽ còn ít gặp mặt ư?”
“ là như , , chuẩn cho con hai bộ áo bông, chỉ chờ con đến để đưa đây.” Nói bảo Điền Tiểu Vũ lấy.
Chẳng mấy chốc, Điền Tiểu Vũ mang quần áo đến, gói ghém gọn gàng, đưa cho Thẩm Sơ Hòa.
Hứa Linh Lan : “Là áo vải bông, giờ khắp nơi đều gặp tai ương, ăn mặc quá dễ khiến khác đỏ mắt, nên mới cho con áo vải bông.”
Thẩm Sơ Hòa thích: “Như thì , mặc đồ quá sang trọng quả thực an . Đa tạ Hứa dì.”
“Cái đứa nhỏ , còn khách sáo với ư, các con mau dạo phố mua đồ , mùa đông ngày ngắn nên về nhà sớm chút.”
“Đã rõ, chúng con xin cáo lui Hứa dì.”
Thẩm Sơ Hòa và định ngoài, trong cửa hàng hô hoán bắt trộm.
Một đứa bé trai mười hai, mười ba tuổi tay cầm một cái túi tiền, liều mạng chạy ngoài, tiểu nhị và chủ mất đồ cùng đuổi theo.
Thẩm Sơ Hòa đưa đồ trong tay cho các cháu trai cầm, bảo họ ở chờ, còn cũng đuổi theo.
Nàng khinh công, nên chạy nhanh, dù đứa trẻ đó đường tắt, cắt đuôi tiểu nhị và chủ mất đồ, nhưng cắt đuôi Thẩm Sơ Hòa.
Thẩm Sơ Hòa đuổi mãi đến một cái chòi tranh, thấy đứa trẻ ôm túi tiền hướng về phía một phụ nhân đang bệnh nặng mà kêu lên: “Nương, con kiếm bạc để chữa bệnh cho .”
Phụ nhân khẽ mở mắt, ho khan vài tiếng yếu ớt : “Trụ Tử, tiền con từ ?”
Đứa trẻ tên Trụ Tử cúi đầu, dám phụ nhân.
“Có con trộm ?” Phụ nhân vẻ kích động, thở dốc từng lớn.
“Nương, con thật sự còn cách nào khác, túi tiền tên của chủ mất đồ, đợi khỏe , con sẽ tìm cách kiếm tiền, nhất định sẽ trả cho .”
“Đó cũng là trộm cắp, một khi dính trộm cắp, cả đời sẽ trong sạch, mau trả .”
“Không, nương, tiền khám thầy thuốc, sẽ, sẽ…”
“Mỗi đều phận riêng, sống bao nhiêu thì sống bấy nhiêu, sống thêm vài năm, đ.á.n.h đổi bằng cả đời con.”
“Nương, con nguyện ý, dù cả đời con chỉ thể một con chuột, con cũng chết.”
Phụ nhân dùng hết sức lực, tát Trụ Tử một cái: “Gia đình chúng tuy phú quý gì, nhưng cũng là những từng sách, dù sa sút, nhưng khí tiết thể mất.”
“ nương, con thể mất .” Trụ Tử cảm thấy đau vì đánh, thậm chí còn lo lắng cho sức khỏe của mẫu , liên tục vỗ nhẹ lưng để bà dễ thở.
Thẩm Sơ Hòa thở dài một tiếng, bước tới, nàng từ trong lòng lấy một bình sứ nhỏ và mười lượng bạc đưa cho Trụ Tử: “Đây là t.h.u.ố.c bổ, tiền con cầm tìm thầy t.h.u.ố.c cho nương con, còn túi tiền thì trả , đừng khiến nương con tức giận.”
Trụ Tử đầu Thẩm Sơ Hòa, vô cùng cảnh giác: “Người là ai, vì giúp ?”
“Ta ngang qua, lúc thấy cuộc đối thoại của các con, con là một đứa trẻ hiếu thảo, cảm động, thuốc, nên giúp một tay.” Thẩm Sơ Hòa cũng thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-kieu-nu-lam-chieu-bi-thoai-hon-ta-trong-trot-nuoi-ca-nha/chuong-108-hua-gia.html.]
Mẫu Trụ Tử cố gượng dậy, định quỳ xuống Thẩm Sơ Hòa: “Cô nương, việc nên, chúng tạm thời trả nổi nhiều tiền như .”
Thẩm Sơ Hòa với mẫu Trụ Tử: “Thím đừng nghĩ nhiều, cứ tịnh dưỡng cho , mới thể mãi mãi dạy dỗ con trai con đường chính nghĩa, trở thành ích cho xã tắc.”
Lời quả thực chạm đến lòng phụ nhân: “Vậy thì cô nương hãy lập một tờ giấy nợ, sẽ điểm chỉ, tiền chúng nhất định sẽ trả.”
“Chuyện hãy , chủ mất đồ lát nữa sẽ tìm đến, nếu Trụ Tử chủ động trả túi tiền thì chuyện nghiêm trọng, nếu để chủ mất đồ tìm tới, ý nghĩa sẽ khác .” Thẩm Sơ Hòa thấy tiếng bước chân đang tới gần, liền .
Phụ nhân với Trụ Tử: “Mau trả túi tiền .”
Lần Trụ Tử chút do dự, cầm túi tiền chạy ngoài trả .
Thẩm Sơ Hòa đặt t.h.u.ố.c và tiền bên cạnh phụ nhân, lấy thêm hai khối điểm tâm, đặt cùng chỗ trực tiếp rời .
Trong đầu tiếng hệ thống nhắc nhở, nhận mười điểm tích lũy, ước chừng chỉ cứu một mạng , mà còn đổi cả cuộc đời của một đứa trẻ, nên điểm tích lũy mới nhiều như .
Phụ nhân cũng thể đuổi kịp Thẩm Sơ Hòa, chỉ thể hướng về phía nàng rời mà dập đầu.
Bà ghi nhớ dung mạo của cô nương , nghĩ rằng nếu năng lực, nhất định báo đáp nàng.
Thẩm Sơ Hòa về cửa hàng của Hứa Linh Lan, rằng đuổi kịp, cũng gì thêm.
Mèo con Kute
Hứa Linh Lan trách nàng: “Con bốc đồng như , cứ thế mà đuổi theo ngoài, nguy hiểm lắm chứ? Sau thể như thế nữa.”
Thẩm Sơ Hòa Hứa Linh Lan ý , đương nhiên nhận lời: “Con rõ, Hứa dì.”
Chẳng mấy chốc tiểu nhị cũng về, với Hứa Linh Lan rằng tên trộm trả tiền, còn thừa nhận lầm, chuyện cũng qua .
Thẩm Sơ Hòa dẫn hai cháu trai chào tạm biệt họ, rời khỏi cửa hàng.
Ra ngoài, Thẩm Sơ Hòa dẫn hai đến tửu lầu bên cạnh, mua một con gà , một miếng thịt kho tàu, hai mươi cái bánh bao nhân thịt.
Những thứ khiến hai cháu trai sợ đến tái mặt, nhưng tiểu cô thanh toán tiền chút do dự, họ cũng dám nhiều, họ luôn tuân theo một nguyên tắc, tiểu cô gì cũng đúng.
Chỉ là khi ngoài, Thẩm Khuê ôm bọc đồ, lo lắng hỏi Thẩm Sơ Hòa: “Tiểu cô, bây giờ đồ vật đắt đỏ như , mua nhiều thứ quá lãng phí.”
Thẩm Sơ Hòa Thẩm Khuê: “Vậy hỏi con, thơm ? Có ăn ?”
Thẩm Khuê nuốt nước miếng gật đầu: “Thơm, nhưng thể ăn.”
Thẩm Sơ Hòa với Thẩm Khuê: “Hãy nhớ, chúng kiếm nhiều tiền, tiêu tiền, chứ tiết kiệm tiền, tiền do tiết kiệm mà .”
Thẩm Lực phụ họa: “Một năm kiếm năm lượng bạc, dù tiết kiệm đến mấy, cùng lắm cũng chỉ còn ba bốn lượng, nhưng nếu một năm kiếm một trăm lượng, phung phí thì cũng thể tích góp năm mươi lượng, đúng tiểu cô.”
Thẩm Sơ Hòa Thẩm Lực: “Con là một đứa đầu óc nhanh nhạy, nhưng con cũng học cách thực tế như ca ca con, hai đứa một đứa quá bảo thủ, một đứa quá sôi nổi, cần học hỏi lẫn để bù đắp khuyết điểm cho , hiểu ?”
Thẩm Khuê và Thẩm Lực đồng thanh đáp lời.
Thị trấn ngoài khu chợ và các cửa hàng đông đúc , những nơi khác vẫn vẻ âm u đáng sợ, nên họ cũng nán lâu, nhanh chóng về nhà.
Trên đường về, họ khá nhanh, về đến nhà, thấy một đứa bé trai năm sáu tuổi đang xổm chơi ở cửa.
Đứa bé trong thôn của họ, dạo gần đây sống gần , con cái đều chơi cùng , nên những đứa trẻ trong thôn, Thẩm Sơ Hòa vẫn ấn tượng.
Vì Thẩm Sơ Hòa tiến lên hỏi: “Con là con nhà ai?”
Đứa bé lè lưỡi mặt quỷ với Thẩm Sơ Hòa: “Không cần quản.” Rồi chạy sân.