Xuyên Thành Kiều Nữ Lắm Chiêu Bị Thoái Hôn: Ta Trồng Trọt Nuôi Cả Nhà! - Chương 141:: Lương Thực Cứu Trợ Chưa Tới ---
Cập nhật lúc: 2025-10-06 08:23:28
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Sơ Hòa bước quán ăn. Vào thời điểm , một quán xá như xem là lớn, dẫu cũng chỉ là tạm bợ, qua một mùa đông, sang năm sẽ dỡ bỏ. Chưởng quầy thấy Thẩm Sơ Hòa liền vô cùng khách khí, cúi mời nàng . Cơm nước đều chuẩn sẵn, là Cố công tử dặn dò cả . Thẩm Sơ Hòa cũng tiện gì nhiều, chỉ đành cảm tạ, trong lòng nghĩ sẽ cung cấp thêm kỹ thuật cho Cố Cảnh Thừa.
Nàng ăn xong, liền đổi Thẩm Ngọc Điền ăn. Thẩm Ngọc Điền ăn cơm suy nghĩ miên man. Hắn cảm giác khác đều kính trọng . Trước đây cũng từng ăn ở quán ăn hai , nhưng tiểu nhị thái độ , chứ đừng đến chưởng quầy. giờ đây đang ở vị trí nhất gần cửa sổ, tiểu nhị châm thêm cho , còn dọn cả điểm tâm. Hắn luôn cảm thấy hề đơn giản như , nhưng rốt cuộc là chuyện gì, .
Thẩm Sơ Hòa thì chú ý đến những suy nghĩ của tam ca, nàng cũng đang nghĩ đến chuyện tham quan mà Cố Cảnh Thừa . Hiện giờ đang là mùa đông, nếu lương thực cứu tế thật sự vấn đề, sẽ chỉ là một huyện thành của bọn họ, mà bộ những nơi thiên tai ảnh hưởng, thể đều sẽ liên lụy.
Buổi chiều bán xong bánh ngọt, hai liền vội vã về nhà. Về đến nhà, trời âm u. Thẩm Sơ Hòa trở về phòng , bộ y phục ở nhà, giường đất, đắp chiếc chăn nhỏ suy nghĩ về một chuyện trong sách. Dẫu ban đầu cũng chỉ là tiểu thuyết, tài liệu thi cử, thể nhớ rõ từng chi tiết như . Bởi thế, khi rảnh rỗi, nàng sắp xếp một chút.
Trước đây gian của tích trữ nhiều lương thực, đó dùng đến, nàng còn định khi nào rảnh sẽ bán đổi lấy tiền. hôm nay Cố Cảnh Thừa , nàng cảm thấy vẫn nên để dành đến sang năm khai xuân. Trời lạnh giá băng , nếu thật sự lúc thiếu lương thực, những thứ của thể cứu nguy.
Kế đó, nàng vội vàng suy nghĩ về diễn biến cốt truyện trong thời gian . Hình như quá nhiều, chủ yếu là Bạch Minh Nguyệt tiền và nhân mạch, những chuyện tình ái giữa nàng với Đoàn Sở Nhân, Vương An Lý và vài kẻ ngưỡng mộ khác. Đoạn là tình tiết ngọt ngào của nam nữ chính, cơ bản đều là tuyến tình cảm, các loại đàn ông tranh giành ghen tuông. Bởi vì cướp mất "ngón tay vàng", nên những kẻ si mê bên cạnh Bạch Minh Nguyệt cơ bản đều còn bám víu. Do đó, Thẩm Sơ Hòa cũng dễ phân tích xem đoạn thể xảy chuyện gì.
Cốt truyện tiếp theo sẽ bước ngoặt khi khai xuân, Bạch Minh Nguyệt sẽ mua cửa hàng ở trấn, ăn buôn bán, công việc kinh doanh phát đạt vô cùng, trở thành phú thương của trấn. Rồi cuối xuân, nàng theo một lão phụ nhân độc nhãn kinh thành phát triển sự nghiệp. Mà bà lão chính là Mã Tĩnh Vân, chính thê của Thụy Vương gia. Năm xưa bà vì cứu Thụy Vương gia mà mù một mắt, nhưng bao lâu, Thụy Vương gia cưới mới. Bà trong cơn tức giận bỏ nhà mười tám năm. Lần trở về, là để giúp con trai tranh giành ngôi vị thế tử, còn Bạch Minh Nguyệt thì trở thành con gái nuôi của Mã Tĩnh Vân. Sau đó Bạch Minh Nguyệt dùng t.h.u.ố.c từ hệ thống gian, giúp thế tử đoạt vị thành công, trở thành nuôi thế tử yêu thương nhất. Thế tử phủ đối với Bạch Minh Nguyệt đều vô cùng cung kính, thậm chí Bạch Minh Nguyệt đột nhiên nổi danh ở kinh thành, trở thành đối tượng mà nhiều tiểu thư khuê các ngưỡng mộ.
Thẩm Sơ Hòa đau đầu, tìm bà lão độc nhãn khó, nhưng tìm thì thể gì? Người phạm pháp, cũng sai, thu nhận Bạch Minh Nguyệt cũng vi phạm pháp luật. Thẩm Sơ Hòa vẫn cảm thấy thể yên chờ chết, hai ngày nữa sẽ thuê dò la đến gần Mã Phong Tử, truyền cho bà vài lời, Bạch Minh Nguyệt mạo danh thần cô, cướp vị hôn phu của khác, khiến bà đừng quá tin tưởng Bạch Minh Nguyệt. Cho dù thể khiến họ tin tưởng, cũng thể lung lay mối quan hệ giữa hai một chút.
Ngày trôi qua nhanh, Thẩm Sơ Hòa sớm ngủ.
Thời tiết ngày hôm âm u. Ăn sáng xong, Thẩm Sơ Hòa khoác áo choàng lông cáo, ở cửa về phía xa. Có vội vã chạy đến, Lý Chính tìm Thẩm Đức Toàn một chuyến, việc gấp. Thẩm Đức Toàn liền mặc áo bông ngoài. Thẩm Sơ Hòa cảm thấy chuyện lành gì. Quả nhiên, lâu bên ngoài tụ tập bàn tán chuyện lương thực cứu tế đến. Trong thôn một nửa nhà đang chờ lương thực cứu tế để ăn, lúc đều sốt ruột. Chuyện Thẩm Sơ Hòa . Lúc bàn luận, nàng cũng vây ngóng.
Mèo con Kute
Lương thực nhà Trần Đại Chủy hết. Trong nhà đàn ông nhiều, đều chờ cái để ăn. Giọng nàng lớn: “Làm đây? Vốn dĩ nghĩ đợi qua năm khai xuân thì sẽ , nhưng giờ e là mùa đông qua nổi . Đều tại , bọc thêm vài lớp cho chỗ lương thực đó chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-kieu-nu-lam-chieu-bi-thoai-hon-ta-trong-trot-nuoi-ca-nha/chuong-141-luong-thuc-cuu-tro-chua-toi.html.]
Một phụ nhân trung niên bên cạnh an ủi: “Cái cũng thể trách ai, thiên tai nhân họa mà. Nhà cũng bọc nhiều lớp, chẳng cũng mất hết . Lý Chính sẽ nghĩ cách giải quyết, cũng .”
Trần Đại Chủy : “Chẳng lương thực cứu tế của triều đình nhất định sẽ đến ? Chỉ là muộn vài ngày thôi, những nhà lương thực thể cho chúng mượn một ít ? Đợi lương thực cứu tế phát xuống, chúng sẽ trả .”
Những nhà lương thực đều cảm thấy khó xử. Dẫu ai cũng còn chuyện gì xảy nữa. Thu hoạch năm nay vốn dĩ cũng chỉ ở mức bình thường, thêm việc tuốt hạt sớm, thực tổn thất khá nhiều. lúc đó lựa chọn nào khác, nếu đợi thêm nữa, địa long trở , thể sẽ mất hết. Cho nên những nhà lương thực, thực cũng đủ, đều là vặn đủ dùng.
Tuy nhiên Trần Đại Chủy cũng là tinh ranh, nàng với : “Làng chúng giống những nơi khác là một họ, làng chúng nhiều họ, vẫn thể hòa thuận, chẳng vì lòng đoàn kết ? Lúc các ngươi sẽ quên tình nghĩa chứ? Thiên tai cũng lúc kết thúc, lúc giúp chúng , chúng thể nhớ ơn chứ?”
Lúc , một đàn ông bên cạnh nàng thở dài : “Ngươi thì dễ, thu hoạch năm nay của chúng thế nào, ai cũng , vốn dĩ cũng chỉ đủ cho nhà ăn. cái thiên tai nhân họa , nhà ai mà thích bạn bè gặp nạn chứ? Những nhà lương thực như chúng , đó cũng chia sẻ ít. Nhà cho nhạc phụ, , đều chia hơn một nửa . Giờ còn , mỗi ngày cũng chỉ đủ nấu cháo cầm cự đến Tết, còn thể đến khai xuân thì khó mà .”
Trần Đại Chủy : “Chúng cũng , nhưng chúng trả. Lương thực triều đình phát xuống, chúng chẳng sẽ trả ?”
Người đàn ông : “ nếu lương thực của triều đình đến thì ? Vậy chúng vẫn giữ đủ cho nhà chứ?”
Lời cũng sai, lúc cho mượn là tình nghĩa, cho mượn là bổn phận.
Khi bọn họ đang tranh luận, Lý Chính và Thẩm Đức Toàn bọn họ đến. Thấy Lý Chính đến, đều vội vã vây quanh, hỏi cách giải quyết. Lý Chính giơ tay hiệu im lặng, : “Chúng thương lượng một cách như thế . Những nhà lương thực, mỗi lấy mười cân gạo, giúp những nhà lương thực cầm cự vài ngày. Sau đó sẽ trấn một chuyến, xem xét tình hình huyện nha thế nào. Ta tin tưởng quan phủ sẽ bỏ mặc chúng , chỉ thôi, tuyệt đối sẽ để lấy lương thực nữa.”
Thẩm Sơ Hòa cũng , Lý Chính tận tâm. Nàng nghĩ đến lương thực trong gian của , những thứ thể cứu nguy. Ít nhất thể giúp những nhà thật sự lương thực, nấu cháo cầm cự vài ngày. Nàng tin rằng, phía Cố Cảnh Thừa nhất định thể nhanh chóng giải quyết. Cho nên nàng : “Lý Chính bá bá, quen huyện lệnh. Hay là một chuyến nhé, ở nhà bên cũng cần lo liệu. Ta và tam ca đ.á.n.h xe trấn một chuyến về cũng nhanh.”
Lý Chính phản đối: “Được, chuyện nhờ nàng.”