Xuyên Thành Kiều Nữ Lắm Chiêu Bị Thoái Hôn: Ta Trồng Trọt Nuôi Cả Nhà! - Chương 159:: Bận rộn ---
Cập nhật lúc: 2025-10-06 08:23:46
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Sơ Hòa dứt lời, cả nhà liền chìm trầm tư. Quả thật, tính , nếu phân nhà, nhân khẩu còn đủ. Hoàng Thúy Phân Thẩm Ngọc Điền: “Con trai thứ ba, con thật sự cưới thêm một thê tử nữa , nhà nhân khẩu vẫn còn quá ít.”
Thẩm Ngọc Điền đáp: “Nương, cưới thê tử cũng lỡ việc. Tiểu sang năm nhà chúng sẽ mua thêm .”
Thẩm Đức Toàn vẻ mặt đầy thỏa mãn: “Con xem , con xem , nhà thế là sắp hầu kẻ hạ , ai mà ngờ chứ.”
Nhắc đến chuyện , cũng bắt đầu bàn luận rôm rả.
Trần Thúy Thúy kéo tay Trần Phượng Anh bên cạnh: “Cô , nhà cô thật , đông còn đồng lòng.”
Trần Phượng Anh đáp: “ , mệnh , gả nơi .”
Thẩm Sơ Hòa , lòng thầm mãn nguyện. Mình xuyên đến đây thật , để gia đình thể hòa thuận hạnh phúc. Bằng , theo cốt truyện gốc, giờ đây hẳn ở Vương gia tác oai tác quái, và vắt kiệt nhà đẻ .
Nói chuyện một lát, tất bật với công việc, bởi lẽ còn chuyện quan trọng hơn: kiếm tiền! Ai mà ngờ sang năm thể lên trấn mở tiệm, bảo hừng hực khí thế cho ?
Mấy ngày gần đây, Thẩm Sơ Hòa cất trữ nhiều băng trong gian, đủ dùng cho năm . Nàng đến hạ các món giải khát từ băng, phỏng chừng đến lúc thể đại phát tài một khoản lớn.
Chẳng mấy chốc đến ngày giao đợt hộp quà đầu tiên Tết. Một cỗ xe ngựa tuyệt đối đủ, nên Thẩm Sơ Hòa thuê thêm hai cỗ nữa.
Hôm nay Thẩm Lực về, Trường Mâu cùng hai nữa cũng đến giúp một tay.
Cảnh tượng ba cỗ xe ngựa vận chuyển hàng hóa khiến trong thôn kinh ngạc tột độ. Họ đều nhà họ Thẩm phát đạt, họ ăn kiếm tiền, họ ngày ngày điểm tâm, nhưng ngờ nhiều đến , cũng ngờ trận thế lớn đến thế.
Đến trấn, Thẩm Sơ Hòa đến gian hàng cũ ở chợ vì đủ chỗ chứa. Nàng sai Thẩm Lực đến gian hàng dẫn đường, dặn dò các khách hàng đến đầu chợ để lấy hàng.
Chẳng mấy chốc, đầu chợ trở thành nơi nhộn nhịp nhất trấn.
Thẩm Sơ Hòa cùng chia ba điểm lấy hàng, nhận đơn, giao tiền, lấy hàng.
Cả một buổi sáng, Thẩm Sơ Hòa bận rộn ngừng chân, mãi đến trưa mới giao hết hàng. Hôm nay nàng mang hàng bán lẻ vì quá bận, nhưng nhận thêm một đơn đặt hàng mới. Ba ngày Tết, họ còn giao hàng thêm một chuyến nữa, tổng đơn hàng đặt cộng với đơn hôm nay còn nhiều hơn cả chuyến .
May mắn , các hộp quà chuẩn đó đều đủ dùng, nhưng mấy ngày tới đây, sẽ chẳng lấy một chút thời gian rảnh rỗi nào.
Điều khiến họ ngờ tới là, khi chuẩn rời , từ kinh thành đến, đặc biệt đến đặt mua điểm tâm của họ.
Trong chớp mắt, một trăm hộp đặt mua. Điều thật sự khiến Thẩm Sơ Hòa kinh ngạc. Nàng tính toán một chút, hẹn với khách là một ngày Tết sẽ đến trấn lấy hàng, bởi lẽ quả thực thể kịp.
Cố Cảnh Thừa đến gần trưa, y chẳng hề bất ngờ. Đợi bên kết thúc công việc, Cố Cảnh Thừa với Thẩm Sơ Hòa: “Mùng sáu Tết nhà cô khai trương buôn bán, e là khách hàng từ kinh thành đến sẽ còn nhiều hơn, cô chuẩn tinh thần cho .”
Thẩm Sơ Hòa quả thực từng nghĩ đến điều : “Xa xôi đến , chỉ để mua vài món điểm tâm của thôi ?”
“Kinh thành chẳng thiếu tiền, nhưng ai cũng trọng thể diện. Phàm những thứ đặc biệt, ai nấy đều giành lấy phần đầu tiên.”
“Vậy thì khi ngươi về kinh thành hãy mang theo nhiều một chút, biếu cho cấp của ngươi... và cả những ở phía nữa, cũng như nhà của cữu cữu ngươi, cũng biếu thêm một ít. Đại hộ nhân gia thường tặng lễ vật nhiều, nhưng ngươi chậm một ngày, nếu thì thật sự thể xuể, quả ngờ nhiều đơn hàng đến .”
“Được, sẽ muộn thêm một ngày.”
“Đến lúc đó sẽ đưa thêm cho ngươi ít rau xanh, ngươi về sớm e là khó bảo quản nhiều ngày.”
“Ngươi còn ...”
“Ừm, đừng lớn tiếng, đây là bí mật.”
“Vậy ngươi gì? Quà mừng năm mới, sẽ mang từ kinh thành về cho ngươi.”
“Ta từng đến kinh thành, cũng chẳng vật phẩm gì . Ngươi cứ tùy ý mang một chút gì mà trấn là .”
“Ừm, mùng ba sẽ về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-kieu-nu-lam-chieu-bi-thoai-hon-ta-trong-trot-nuoi-ca-nha/chuong-159-ban-ron.html.]
“Ta đoán cái Tết ngày nào cũng việc. , khai xuân xây dựng nông trại, nên, cùng mở quán lẩu, chi bằng tiệm điểm tâm cũng hợp tác mở luôn?”
“Ngươi nỡ để việc ăn phát đạt thế cho chia một nửa ?”
“Người khác yên lòng. Hơn nữa chưởng quỹ phó mặc sự, bởi lẽ sang năm vẫn ở trong thôn, xây dựng nông trại, từng với ngươi , trồng trọt và chăn nuôi bán tự động, để lương thực, thịt cá của nước đều thể một sự cải thiện lớn.”
“Vậy thì Tết chúng hãy bàn bạc chuyện . Tóm , ăn buôn bán , cả tiệm, ngươi chẳng cần lo lắng điều gì. Nếu truyền hết tay nghề cho khác, thể để nhà ngươi lên kinh thành cũng .”
“Ta vẫn tin tưởng ngươi, nhưng tay nghề của thể chỉ dạy cho một . Làm họ mới thể tương hỗ kìm chế lẫn .”
“Ta hiểu, những điều ngươi cứ yên tâm .”
“Ừm, hợp tác với ngươi chẳng chỉ cầu thảnh thơi đó .”
Mèo con Kute
“Thôi , những chuyện Tết hãy bàn. Ngươi vẫn cứ lo việc hiện tại , ngươi những đơn hàng trong tay xem, ngươi thật sự thể xuể hết ?”
“Đều là tiền đó mà.”
Cố Cảnh Thừa từ trong lòng n.g.ự.c rút một tờ ngân phiếu: “Ngươi thiếu tiền ?” Vừa y đưa qua.
Thẩm Sơ Hòa vội vàng xua tay: “Ta thiếu tiền, nhưng thích cái cảm giác tự kiếm tiền.”
Cố Cảnh Thừa vẫn đưa ngân phiếu cho nàng: “Trước đây ngươi quyên góp nhiều lương thực đến , cùng cấp xin trợ cấp cho ngươi, ước chừng Tết sẽ đến. Ta cứ đưa cho ngươi khoản , đợi Tết tiền đến, sẽ giữ phần của .”
“Vậy... thì ngại quá?” Thẩm Sơ Hòa tờ ngân phiếu một ngàn lượng, đôi mắt nàng bỗng sáng rực.
Cố Cảnh Thừa đặt ngân phiếu tay nàng: “Ngươi còn bán nguyên liệu nữa, mau chóng việc . Nếu chuyện gì, cứ sai đến tìm .”
“Được, đa tạ ngươi.”
Cố Cảnh Thừa giữ Trường Mâu và Thẩm Lực , dặn dò họ trong thời gian ở nhà bảo vệ an cho gia đình, đó y tự về.
Thẩm Sơ Hòa cùng nhà thu dọn đồ đạc, lên xe ngựa về nhà.
Giờ Trường Mâu và Thẩm Lực theo, cũng chẳng còn nguy hiểm gì. Quan trọng nhất là tiền bạc đều ở Thẩm Sơ Hòa, mà nàng cất hết gian, ai cũng thể trộm .
Về đến nhà, Thẩm Sơ Hòa cùng tiếp tục bận rộn. Thời gian mà nghỉ ngơi cơ chứ?
điều họ ngờ tới là, đến chiều tối thêm hai đơn hàng mới, đều từ kinh thành đến, thậm chí tìm đến tận nhà. Hẹn một ngày Tết đến lấy, mỗi đơn đều là một trăm phần.
Việc ăn quá , cũng là một nỗi đau đầu. Đây là giới hạn , nếu thêm nữa thì quả thực chỉ thể đẩy sang Tết.
Điều khiến họ kinh ngạc là, quả thật đến ngày hôm đến đặt hàng. Thẩm Sơ Hòa đành hẹn với khách mùng sáu Tết.
Hiện tại, mỗi trong gia đình họ đều việc như một cái máy, đến nỗi đờ đẫn cả .
ai nấy cũng đều hiểu rõ, ngày thường chẳng việc ăn phát đạt thế , đây là dịp Tết, cơ hội hiếm . Lúc nếu thể kiếm thêm, vẫn ráng mà kiếm, sang năm còn trông tiền để xây tiệm đó.
Ba ngày Tết, Thẩm Sơ Hòa giao hàng, thì nàng yên lòng. Chỉ là ngờ, khi nàng đến nơi, Cố Cảnh Thừa ở cửa chợ đợi từ lúc nào.
Thẩm Sơ Hòa nhảy xuống xe: “Sao ngươi ở đây? Đợi ?”
“Chứ còn gì nữa? Trước Tết đông đúc, tai ương cũng khiến ít gia đình khốn đốn. Còn hai ngày nữa là Tết, những nhà chẳng sắm sửa nổi chút đồ Tết nào, lúc ắt hẳn sẽ nảy sinh vài ý đồ . Bởi , ở đây là để giữ an .” Cố Cảnh Thừa lời thật lòng, mấy hôm còn đỡ, càng gần Tết, càng khó kìm nén lòng tham. Nếu cửa tiệm thì còn tạm, đằng giao dịch ở bãi đất trống, đây chính là nơi dễ kẻ gian tay nhất.
Thẩm Sơ Hòa cũng hiểu rõ điều : “Đa tạ ngươi, Cố Cảnh Thừa.”
“Không cần khách khí, các ngươi cứ tiếp tục công việc , sẽ ở ngay bên cạnh.” Cố Cảnh Thừa .