Xuyên Thành Kiều Nữ Lắm Chiêu Bị Thoái Hôn: Ta Trồng Trọt Nuôi Cả Nhà! - Chương 50:: Tiễn cháu trai ---
Cập nhật lúc: 2025-10-06 08:21:43
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà Thẩm phát hiện giờ đây cứ thấy Thẩm Sơ Hòa là lòng bà phiền muộn, nha đầu chỉ cần mở miệng là câu nào chọc tức bà, nhưng hình như tìm chứng cứ.
“Được , , , việc gì thì về .” Bà Thẩm một chút cũng thấy bọn họ.
Trước khi , Thẩm Sơ Hòa ngại chọc thêm tức bà lão: “Vâng, tổ mẫu, xin tổ mẫu cứ chờ Tam Bằng đỗ đạt, sẽ rạng rỡ tổ tông cho nhà .”
Nói xong, nàng vội vã cáo biệt: “Vậy chúng con xin cáo từ, tổ mẫu.”
Bà Thẩm thở hổn hển: “Mau , mau .” Vừa vẫy tay, hiệu cho bọn họ rời .
Thẩm Sơ Hòa vội vàng gọi cha và cháu trai rời .
Đợi bọn họ , bà Thẩm tức đến nỗi đổ cả giỏ kim chỉ: “Cái nhà lão Nhị gặp may mắn ch.ó ngáp ruồi thế? Sao chuyện ?”
Thẩm Đức Thắng cũng thấy quả thật nhà lão Nhị gần đây vận may : “ đó, Thẩm Sơ Hòa khi hủy hôn, cứ như đổi , bánh, còn mối quan hệ nữa.”
Bà Thẩm nheo nheo đôi mắt nhỏ: “Nếu nha đầu bản lĩnh như , chi bằng tìm cho nó một nhà chồng .”
Lời Thẩm Đức Thắng và Tưởng Đại Hoa hiểu chứ?
Tưởng Đại Hoa vội vàng : “ nương, con một đứa cháu họ xa, hồi nhỏ ngã đập đầu, nhưng những việc khác thì ảnh hưởng, là con hỏi thử xem, nếu thì dạm hỏi?”
Bà Thẩm gật đầu: “Được. Ta tin mới hủy hôn, nó còn thể kén cá chọn canh.”
Sau đó ba bắt đầu bàn bạc xem thế nào để lợi dụng chuyện kiếm thêm chút lợi lộc cho nhà .
Ngày hôm , nhà Thẩm Sơ Hòa chợ bán hàng, hôm nay chủ yếu là đưa tiễn Thẩm Bằng, thể đến kinh thành theo học cùng Trạng nguyên cũ, điều nghĩa là nhà họ Thẩm sắp vinh hiển .
Sau khi ăn sáng, Thẩm Sơ Hòa và vợ chồng Thẩm Ngọc Khánh dẫn Thẩm Bằng đầu làng, xe bò trấn.
Cả nhà đều tiễn, trừ Mã Quế Hương, nàng ở nhà trông nhà.
Những vật quan trọng của Thẩm Sơ Hòa đều ở trong gian, chỉ một công thức giả, là để dành cho kẻ trộm đồ, nếu Mã Quế Hương chính là kẻ trộm đó, thì chúc nàng may mắn.
Thẩm Đức Toàn suốt đường dặn dò Thẩm Bằng hiểu chuyện, điều, học hành chăm chỉ, phụ lòng cơ hội mà cô ruột tranh thủ cho nó.
Hoàng Thúy Phân trong tay vẫn nắm chặt năm lạng bạc, nhà nghèo đường xa, bạc đưa cho con mang theo phòng .
Cả nhà đưa Thẩm Bằng đến đầu làng, ít trong làng cũng vây quanh hỏi chuyện gì. Chuyện lớn thế cũng thể giấu giếm, vả là chuyện , cũng cần giấu, nên Thẩm Đức Toàn kể chuyện cho dân làng .
Nghe chuyện , dân làng cũng đều ngưỡng mộ, đều nhà lão Nhị Thẩm sắp đổi đời , nếu quan lớn, sẽ kinh thành.
Người vây quanh càng lúc càng đông, may mắn là xe bò đủ thì khởi hành, Thẩm Sơ Hòa và vợ chồng nhị ca, thêm Thẩm Bằng cùng ít hành lý, thêm hai nữa, cũng đủ một xe.
Thẩm Bằng khi lên đường, dập đầu lạy Thẩm Đức Toàn và Hoàng Thúy Phân, mới lên xe rời . Thật Thẩm Lực thường xuyên xa, nhưng cảm giác thì khác, Hoàng Thúy Phân lau nước mắt.
Đến khi rẽ khúc cua, còn thấy đầu làng nữa, mới ngừng vẫy tay.
Hôm nay những cánh đồng hai bên đường còn mấy thu hoạch, lương thực thu hoạch gấp rút đều kéo về nhà, còn chất đống ngoài ruộng. Thẩm Sơ Hòa trong lòng cảm thấy yên tâm, may mắn là đa đều ý nghĩ phản loạn, lác đác vài kẻ ý đồ phản trắc, thì cũng đành chịu.
Đến trấn, họ trực tiếp đến Đồng Phúc khách điếm, phu tử của Thẩm Bằng đến .
Thẩm Bằng bước tới thi lễ: “Kính chào Vương phu tử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-kieu-nu-lam-chieu-bi-thoai-hon-ta-trong-trot-nuoi-ca-nha/chuong-50-tien-chau-trai.html.]
Mèo con Kute
Thẩm Sơ Hòa và những khác cũng chào hỏi Vương phu tử.
Lúc tùy tùng của Phương Thanh Minh : “Thẩm cô nương, đại nhân nhà chúng mời trong chuyện.”
Thẩm Sơ Hòa và những khác cùng đến phòng của Phương Thanh Minh, vì là phòng Thiên tự một, trong ngoài hai gian, gian ngoài là một hoa sảnh.
Họ bước , Thẩm Sơ Hòa vội vàng bảo Thẩm Bằng tiến lên hành đại lễ.
Thẩm Bằng trực tiếp quỳ xuống: “Học sinh Thẩm Bằng bái kiến lão sư.”
Phương Thanh Minh đỡ Thẩm Bằng dậy: “Mau dậy , đây nhiều lễ nghi như .”
Thẩm Sơ Hòa giới thiệu nhị ca và nhị tẩu, hai đều từng trải sự đời, chút rụt rè, nên Thẩm Sơ Hòa cũng để họ nhiều, giới thiệu Vương phu tử.
Vương phu tử ngoài bốn mươi, là một Cử nhân, nếu năm đó mẫu bệnh nặng, ở nhà hầu hạ, cũng thể tên bảng vàng. Những năm nay, y vẫn luôn quan tâm đến chuyện khoa cử, nên Tam Giáp mỗi khóa, y đều tên. Lúc cũng đang chuyện sôi nổi với Phương Thanh Minh.
Phương Thanh Minh mời bọn họ đều xuống chuyện, cũng vội , đường đến kinh thành xa, xe ngựa cũng chỉ đầy hai canh giờ, y cũng Thẩm Bằng đầu xa, cũng để nó ở thêm chút nữa với cha .
Sau khi xuống, Phương Thanh Minh với Thẩm Sơ Hòa: “Tuyết Oánh ở phòng bên cạnh, bên đông , mặt nàng vẫn khỏi, tiện qua đây. Nàng cô đến , nhất định bảo cô qua đó, nàng chuyện với cô.”
Thẩm Sơ Hòa cũng gặp cô nương , nên đồng ý: “Được, qua đó ngay đây.”
Bây giờ Vương phu tử ở đây chuyện với Phương Thanh Minh, cũng sợ khí trầm lắng, thậm chí nàng còn lo Vương phu tử quá nhiều, quá nhiệt tình. Thẩm Sơ Hòa chào hỏi ca tẩu, đến phòng của Phương Tuyết Oánh.
Nàng gõ cửa, cửa phòng liền mở , một cô nương đeo khăn che mặt liền quỳ xuống mặt nàng.
Thẩm Sơ Hòa vội vàng đỡ nàng dậy: “Cái nên .”
Phương Tuyết Oánh ôm lấy Thẩm Sơ Hòa: “Đa tạ Sơ Hòa, cứu là mặt , mà là mạng , là hồn .”
Thẩm Sơ Hòa vội vàng ngăn nàng rơi lệ: “Mau đừng , cho mặt . Sở dĩ đến gặp sớm là vì sợ sẽ như thế , mau lau khô mặt .”
Phương Tuyết Oánh đóng cửa , cởi khăn che mặt , lau mặt : “Muội xem, mặt khỏi , chỉ là bây giờ da vẫn còn yếu ớt, dám gặp gió gặp nắng, nhưng đại phu xem qua, rằng chỉ cần thêm một hai tháng nữa là thể bình phục.”
Thẩm Sơ Hòa cũng thật lòng vui mừng cho nàng: “Khuôn mặt nhỏ xinh , thật quá.”
“Thật sớm còn để ý nữa , đây chỉ nghĩ chỉ cần dọa là , thể hồi phục, mơ cũng dám nghĩ tới.”
“Muội là một cô nương may mắn, nhất định sẽ hơn nữa.”
“Mượn lời của , Sơ Hòa. Nếu thể cùng chúng kinh thành thì mấy.”
“Nhà việc ăn, thể rời , nhưng nhất định sẽ đến kinh thành.”
“Lúc đó cứ ở nhà , sẽ dẫn ăn hết những món ngon ở kinh thành.”
“Được, một lời định.”
“Sơ Hòa, cảm tạ thế nào, tóm , chuyện của chính là chuyện của , mạng đều là của .”
“Tuyết Oánh, đừng nghĩ nặng nề như . Ta giúp vì những thứ , nếu giúp mà khiến cứ mãi mang gánh nặng, chẳng cũng sẽ áp lực ?”
“Không , ý đó, nhưng hiểu, những ngày đây của , sống bằng chết, nên thật sự vô cùng cảm tạ , chuyện khác với việc rơi xuống nước cứu lên, cái là cảm giác cận kề cái c.h.ế.t trong một khoảnh khắc, nhưng là suốt mấy năm trời sống bằng chết.” Nhớ chuyện cũ, mặt Phương Tuyết Oánh hiện rõ vẻ đau khổ.