Mọi  trong cung đều cho rằng  đội mũ xanh cho quốc vương, hút hết tinh khí của Leo.
Thật   cũng ngại  là do  quá lo lắng nên mới như .
Ta ban cho  cái tên Leo,    thế thì   gọi  là Lão Mẹ luôn cho , ngày ngày  dọn dẹp đống lộn xộn cho .
"Vương Hậu điện hạ,  cả ngày   việc gì , chỉ giỏi kiếm chuyện,  vệ sinh cũng  thể lạc đường, đến bao giờ mới  thể thành tựu đại nghiệp trong miệng  đây?"
Ta khinh bỉ liếc  một cái: "Hôm nay  buông thả, ngày mai  buông thả, ngày nào  cũng buông thả, đây   là tự giác thì là gì?"
Leo: "..."
Xét thấy nếu     một chút công lao, e rằng thuộc hạ duy nhất  của  sẽ ruồng bỏ  mà .
Vì ,  dẫn Leo  khắp nơi dương oai diệu võ, chẳng khác nào Từ Hi Thái Hậu và Lý Liên Anh.
"Từ Hi Thái Hậu là ai? Lý Liên Anh  là ai?" Leo dùng giọng  trầm thấp nam tính của  hỏi .
"Ờm, một vị Vương Hậu phương Đông và... thái giám?"
Leo  im tại chỗ,   tỏa  hàn khí  ,  nghiêm túc hoài nghi mục đích  đến cung  việc.
Ngươi đối xử với ông chủ của  như , thật sự  sợ  sa thải ?
    thể thật sự đuổi  , bởi vì   thị vệ nào tận tâm hơn .
Người  trai, ít ,  việc nhanh nhẹn, sống...      , nhưng dáng  thật sự  .
Vì   chỉ  thể biện minh với : "Thái giám chính là tổng quản nội vụ, tổng quản nội vụ chính là Hiệp sĩ trưởng,  đang khen ngươi đó."
Hắn hiển nhiên  tin, lạnh mặt dẫn đường cho , đưa  -   vệ sinh cũng lạc đường - trở về cung điện.
Ôi,  Vương Hậu thời nay thật khó khăn!
....
Tóm ,  chuyên tâm  vai diễn của , cố gắng gây khó dễ cho Bạch Tuyết, quả nhiên là một   kế đạt tiêu chuẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ke-cua-bach-tuyet/chuong-2.html.]
Hôm nay, chiếc gương kiêu ngạo của  rốt cuộc cũng phát huy tác dụng của nó, dùng giọng điệu tận tụy trong công việc  với : "Xưa  ngươi  nhất trần, ngày  Bạch Tuyết muôn phần  hơn."
??
"Gương của các ngươi- còn  thể tự động nhắc theo quy trình nữa ?"
Chiếc gương  để ý đến ,  thậm chí  thể cảm nhận  nó đang trợn mắt khinh thường .
Ta uất ức  lóc với Leo: "Ngay cả một chiếc gương cũng coi thường ! Trên thế giới    thể    hơn  chứ?"
Ta  bản  trong gương, đôi mắt quyến rũ, đôi môi đỏ rực như ngọn lửa, yêu kiều vô cùng, Dù  từ góc độ nào, cũng thấy là một chữ 'hài lòng'   hoa.
Chiếc gương  điển hình là   mắt , tuổi trẻ   sự   của ngự tỷ, lầm tưởng loli là trân bảo.
Nhìn lão quốc vương  kìa, thật  thưởng thức, tuổi của  đủ để  con gái của ,  mà    thể trói mang  đến đây.
Leo bất đắc dĩ  ,  đó  với chiếc gương: "Ngươi  thể lừa nàng một chút , chọc giận nàng thì  lợi ích gì cho chúng ?"
Gương thần im lặng một hồi,  thể thấy nó vô cùng xoắn não, nhưng cuối cùng nó vẫn chọn  thật: "Bạch Tuyết, nàng   hơn ."
Ta: "..."
"Vương Hậu điện hạ,  là để  đập bể nó cho  nhé." Tên hiệp sĩ trung thành mà thô lỗ của  lên tiếng.
"Không,  cần." Ta lau  giọt nước mắt giả tạo, dặn dò : "Đi tìm cho  một tên thợ săn, đao  thật sắc bén,     thấy Bạch Tuyết nữa, ngươi bảo  đưa nàng   rừng g.i.ế.c chết,  đó mang tim nàng  về cho ,  bằng chứng cho cái c.h.ế.t của nàng ."
"Vì..." Leo  định lên tiếng,    giơ tay lên cắt ngang.
Ta giả vờ trầm mặc: "Đừng hỏi  vì    như ,  thông minh tự khắc sẽ hiểu."
Tuy rằng  cũng  hiểu lắm, nhưng diễn cho đúng kịch bản thì chắc chắn sẽ  sai.
"Ta     cái ..." Hắn nghẹn lời.
"Vậy ngươi   cái gì?"
"Ta  , để   động thủ chẳng   hơn , điện hạ lấy   tiền mà thuê thợ săn?"
...