Xuyên Thành Mẹ Kế Nuôi Con Thơ Của Chồng - Chương 103
Cập nhật lúc: 2025-05-04 13:34:27
Lượt xem: 184
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người xưa câu, chết, vô luận như thế nào cũng nên lời nào, sinh mệnh là cao quý nhất.
Mục Kinh Trập cũng hối hận, dù thì Tiểu mập mạp vẫn còn quá trẻ và cuộc đời cũng mới bắt đầu, nhưng thể chỉ vì áy náy và hối hận mà gánh lấy trách nhiệm về .
Thiệu Tây mới bao nhiêu lớn, chỉ bằng một nửa tuổi của Tiểu mập mạp, cũng đáng thương.
Từ quan điểm của cha , thể công bằng với Thiệu Tây, thể để bóng đen tâm lý khi thấy tất cả những điều ?
"Tiểu Tây, đừng suy nghĩ nhiều, nên suy nghĩ nhiều.
" Mục Kinh Trập giờ phút chỉ bảo vệ Thiệu Tây.
Cuối cùng, tâm trạng của Thiệu Tây cũng bình tĩnh một chút, ngay đó thấy ai đó hét lên rằng của đứa trẻ đến.
Có Tiểu mập mạp nên đến báo tin cho nó.
Mẹ của Tiểu mập mạp vốn là mở cửa hàng buôn bán, ở ngay đối diện, cách đó xa, cho nên vội vàng chạy tới.
Mục Kinh Trập và Thiệu Tây gặp béo mà họ gặp buổi sáng, so với sự hung dữ lúc sáng, béo lúc tràn đầy hoảng sợ và thể tin .
"Nhất định Tiểu mập mạp nhà , , nó đang hóng gió, nó! "
Cô ngừng phủ nhận cho đến khi thấy xác c.h.ế.t và bộ quần áo quen thuộc, hai chân mềm nhũn, trực tiếp khuỵu xuống.
Người đỡ cô thể kéo cô lên cho dù cố gắng thế nào.
"Không, ! Mẹ mới với con mấy câu, con thật sự bỏ !" Cô mặt đất, dậy , liền bò tới.
"Làm ơn, , xin hãy giúp , giúp cứu thằng bé! " Cô gào , tiếng thật thê lương.
Những xung quanh đành lòng bọn họ, đầu chỗ khác, hai bên cạnh Mục Kinh Trập thấp giọng .
"Vậy cô vì cái gì luôn luôn đánh mắng đứa nhỏ, chiếm vị trí thứ nhất nó phế vật, c.h.ế.t quách cho .
"
Mục Kinh Trập sốc, cô và Thiệu Tây thấy Tiểu mập mạp mắng, nhưng họ rằng cô sẽ mắng con nặng nề và cay nghiệt như .
Từ những cuộc trò chuyện liên tục giữa một , Mục Kinh Trập rằng Tiểu mập mạp đơn độc nuôi nấng, cha qua đời khi nó còn nhỏ.
Cha nó là một nhà văn và là một nhà thơ, ông cũng xuất bản sách, nổi tiếng là một hóm hỉnh.
Tiểu mập mạp từ nhỏ tài năng, quan tâm nuôi dưỡng nhưng yêu cầu quá khắt khe, bất kể là tham gia cuộc thi nào, nó luôn kỳ vọng là đầu, nếu sẽ đánh đòn hoặc mắng mỏ.
Tiểu mập mạp bức đến đường cùng, sức thuyết phục nhưng đều vô ích, luôn chỉ như nó mới thể trở thành nhân tài.
Kết quả là Tiểu mập mạp thể cầm cự, cuối cùng dùng cách c.h.ế.t thảm nhất như lời .
TBC
Ép con đến c.h.ế.t thì chấp nhận , cuối cùng cô trực tiếp đến c.h.ế.t sống , dân xung quanh hỗ trợ gọi công an, lo tang lễ.
Mục Kinh Trập khuôn mặt tái nhợt của Thiệu Tây, rằng cô cũng thể giúp đỡ, vì cô mang Thiệu Tây .
Gấp gáp rời cũng quên phương hướng, theo hướng ngược đến nhà khách, vẫn là Quý Bất Vọng là đưa họ trở .
"Đừng suy nghĩ nhiều.
" Quý Bất Vọng trấn an: " chỉ hy vọng rằng điều sẽ xảy nữa trong tương lai.
"
Phương pháp giáo dục của béo là nên, mà cách của Tiểu mập mạp cũng nên, bất kể như thế nào, sinh mệnh đều nên trân trọng.
Quý Bất Vọng thuyết phục một chút, nhưng Thiệu Tây lời nào, vẫn còn nhỏ và khả năng chấp nhận vấn đề hạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ke-nuoi-con-tho-cua-chong/chuong-103.html.]
Vốn định về, xảy chuyện như , đường chút bất đắc dĩ, Mục Kinh Trập cổ vũ: "Để thằng bé ở một một lát, nghỉ ngơi .
" Cô cũng cần yên tĩnh.
"Ừ, ở bên cạnh, chuyện gọi thì gọi , cũng cần suy nghĩ nhiều.
"
Thiệu Tây ngoan ngoãn xuống giường, nhưng dám nhắm mắt , nhắm mắt , thể thấy Tiểu mập mạp rơi xuống mặt .
Mục Kinh Trập với Thiệu Tây: "Khi tác phẩm của bé xuất bản, chúng hãy mua nó về nhà, chứ? Từ giờ trở , thời điểm hàng năm, hãy đốt tiền giấy cho bé và đốt bất kỳ tác phẩm nào cho bé, để bé bên cũng thể xem, chứ?.
"
Thiệu Tây rốt cục đáp ứng: "Được.
"
Tiểu mập mạp , béo bỏ nhất định là đau đớn nhất, lẽ cô sẽ mang tội cả đời, Mục Kinh Trập cảm thấy nặng trĩu.
Không ngờ, khi Mục Kinh Trập thông cảm với cô xong, buổi tối, béo tìm đến cửa nhà cô.
"Thiệu Tây, mày ở trong đó ? Mau cút ngoài!"
Khi chuyện như thế xảy với tổ chức cuộc thi, họ khó tránh khỏi việc lên tiếng, béo đầu tiên là buộc tội họ công bằng cho nên mới hại con trai cô c.h.ế.t thảm, đó bằng cách nào đó địa chỉ của Thiệu Tây.
"Đều là của mày, , hôm nay tao nhất định g.i.ế.c mày, đền mạng cho con trai tao!"
Cô thực sự đến để trả thù cho Tiểu mập mạp, bất chấp sự ngăn cản của ông chủ, cầm cái kéo chỗ cửa, điên cuồng đ.â.m phá cửa.
Ông chủ ngăn cản nhưng béo kề chiếc kéo cổ.
"Các mà ngăn , liền c.h.ế.t ngay tại đây, ngay cả báo thù cho con trai cũng , cũng sống nữa, sống ích lợi gì?"
Ông chủ buộc lùi , phía bên trong phòng, lông mày của Mục Kinh Trập thắt .
"Đừng sợ, .
" Mục Kinh Trập an ủi Thiệu Tây, mạch não của , thế nào mà cô nghĩ đến việc tìm đến Thiệu Tây?
Mẹ béo tìm một lối thoát để trút giận: "Mở cửa , Thiệu Tây, đừng tưởng rằng mày lên tiếng thì tao mày ở đây.
Mày g.i.ế.c con trai tao, mày còn hổ mà sống!"
Quý Bất Vọng bước ngăn cô : "Cô nhảm cái gì , liên quan gì đến Thiệu Tây!"
"Tại liên quan? Nếu như nó đạt hạng nhất, Tiểu mập mạp của chết, Thiệu Tây còn khiêu khích mắng thằng bé, chính nó ép c.h.ế.t Tiểu mập mạp của .
"
Thiệu Tây rốt cục bình tĩnh , sắc mặt tái nhợt, vốn đang tự trách , nhưng câu , càng cảm thấy sai .
Mục Kinh Trập tức sắp chết: "Tiểu Tây, yên đây.
"
Cô nghiến răng mở cửa: "Chết tiệt, cô kêu Tiểu Tây hại c.h.ế.t con trai cô, rõ ràng là cô hại c.h.ế.t con !"
Vốn dĩ Mục Kinh Trập thật sự những lời , bởi vì đối với một mà nó quá kích động, nhưng cô thật sự tức giận .
Cô cũng thông cảm với , nhưng cuối cùng thể trách Thiệu Tây tráo trở, còn tưởng là thật!
"Đừng tưởng rằng chúng là ngoài , chuyện đều , chính cô ngừng mắng con trai , ép nó chết, con của cô vì mà chết, trong lòng cô rõ nhất.
"
" phía còn thấy cô đáng thương, kết quả hiện tại cô còn tự ngẫm , chỉ dựa dẫm khác, cô mà coi là ư!"
Mục Kinh Trập nghiến răng nghiến lợi: "Khó trách thằng bé rời , cũng là cô bức đến đường cùng, tất cả đều là bởi vì như cô!"
Mẹ béo vất vả cũng tìm lý do minh oan, tìm vật tế thần, nhưng cuối cùng sự thật Mục Kinh Trập tàn nhẫn xé nát, cô chịu nổi.
"Câm miệng, cô câm miệng!" Cô hét lớn một tiếng, cầm cây kéo đ.â.m tới, hai mắt đỏ bừng hận ý, cô g.i.ế.c Mục Kinh Trập.