Xuyên Thành Mẹ Kế Nuôi Con Thơ Của Chồng - Chương 114
Cập nhật lúc: 2025-05-04 13:37:37
Lượt xem: 156
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gió đổi chiều bất ngờ, Phúc Lộc Thọ Hỉ cũng ngẩn , đó Thiệu Đông nhặt ve chai, bọn nó cũng một phen nhạo, đều chê , con cháu ở cũng chế giễu theo.
Kết quả lúc đều đổi sắc mặt, cầu xin theo.
đó là tất cả chuyện của , bây giờ khoan hẵn đề cập tới.
Mặc dù thật sự kiếm tiền nhưng khổ sở nhiều, khi chạy theo mấy ngày, Thiệu Đông gầy nhiều, mất hết thịt mà Mục Kinh Trập nuôi .
Mục Kinh Trập và Thiệu Đông từ thành phố trở về, cùng với Lý Chiêu Đệ và những khác vội vã về nhà, kể cho họ về tình hình của Mục Hàn đường.
"Tiểu Hàn hiện tại liều mạng, thật sự là thời điểm nóng nhất, màng tất cả phơi nắng, nó mỗi ngày đều chạy khắp nơi để thu thập, cả phơi nắng đen một tông."
"Nó cũng còn trẻ nữa, đến lúc việc chăm chỉ, nếu , hai năm nữa ai dám lấy? Ai mà việc chăm chỉ để kiếm tiền? Tiền cũng liều mạng mới , chúng là nhà nông phơi đen mấy tông da nhằm nhò gì." Mục Đằng vẫn là nghiêm mặt, nhưng trong mắt lộ sự nhẹ nhõm.
Bọn họ mở quầy hàng bán bánh bao hấp, công việc kinh doanh cũng khá định, nhưng mùa hè buôn bán , mùa hè kinh doanh đồ ăn cũng dễ quản lý, thể để qua đêm, dễ thiu.
Lý Chiêu Đệ thấy rằng kem que bán ở bên ngoài , cũng dự định nhập về một kem que để bán.
Bà đầu óc kinh doanh, ăn cũng , thấy trong thôn cũng thích ăn, liền bán ngay trong thôn mà cần dựng sạp.
Khi bận rộn thời gian, bà mang đến nhà Mục Kinh Trập, nhờ mấy đứa trẻ bán hộ, phần thưởng là mỗi ăn một cây kem.
Nói đến thù lao, chỉ là hại mấy đứa nhỏ thôi.
Trẻ con lui đến Thiệu Gia ngày càng nhiều, đến , Mục Kinh Trập vì khi từ thành phố trở về, cô luôn cảm giác theo dõi , nhưng khi đầu thấy gì cả, nào cũng .
Cuối cùng chỉ thể quy về ảo tưởng.
Còn một lo lắng, Mục Kinh Trập phát hiện từ cùng Thiệu Tây từ trong thành phố trở về, đứa nhỏ tựa hồ chút bơ phờ.
Lúc đầu thiết với cô, nhưng đột nhiên như ban đầu, thiết với cô, thậm chí còn ít gọi cô là .
Mục Kinh Trập vẫn là nghĩ , theo lý là hoạn nạn thì nên thiết hơn, vì Thiệu Tây xa lánh cô?
Không Mục Kinh Trập cố gắng trong thời gian , nhưng nào cũng hiệu quả.
Ban đầu, khi đồng ý mua tờ báo đăng bài của , Mục Kinh Trập mua nó và quảng cáo khắp nơi cho , Thiệu Tây cũng hứng thú, trường học khen ngợi , nhưng cũng thể hào hứng.
Một ngày nọ trở về, Mục Kinh Trập mua một tờ báo đăng bài báo của Tiểu mập mạp và gọi Thiệu Tây buổi tối.
"Đi thôi, Tiểu Tây, chúng sẽ đốt cho thằng bé như thỏa thuận."
Thiệu Tây cự tuyệt, nhưng quá trình vẫn là trầm mặc, Mục Kinh Trập kéo tay , nhưng thoát .
TBC
Mục Kinh Trập cảm thấy thể tiếp tục như , khi về đến nhà, Mục Kinh Trập gọi Thiệu Tây dừng : "Tiểu Tây, chúng chuyện ."
Thiệu Tây bứt rứt một hồi, mới cúi đầu xuống mặt Mục Kinh Trập.
"Tiểu Tây, ngẩng đầu ." Mục Kinh Trập vươn tay nâng Thiệu Tây ngẩng đầu: "Con mấy ngày nay ? Là chán ghét ? Hay là sai sai chuyện gì ?"
Thiệu Tây sốt ruột: "Không ."
"Không thì con tránh mặt chuyện với , giống như là ghét ?" Mục Kinh Trập nghiêm túc : "Ta vốn tưởng chúng cùng gặp khó khăn nên thiết hơn, nhưng hiện tại xem phản tác dụng."
"Ta cái gì mà con thích, hoặc con tâm sự gì, đều cho , mới thể sửa đúng ?"
Thiệu Tây nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền: "Không , , gì sai."
"Ta sai, tại con thích nữa?" Mục Kinh Trập sờ sờ bàn tay nhỏ bé của Thiệu Tây: "Đừng dùng sức, sẽ đau."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ke-nuoi-con-tho-cua-chong/chuong-114.html.]
Nghe Mục Kinh Trập như , Thiệu Tây cảm nhận sự quan tâm cùng ấm áp của cô, dù kiềm chế thế nào, mũi vẫn nhức nhức: "Chút gì mà đau? Mẹ thể ngừng quan tâm con nhiều như ? "
Tại hết đến khác động tâm ?
Anh trai và những khác cũng nhận thấy rằng điều gì đó trong thời gian , tất cả đều bí mật hỏi xảy chuyện gì và bây giờ Mục Kinh Trập vẫn đang cố gắng lay chuyển như thế .
"Mẹ, để cho con yên, con , con , hơn nữa con ghét , con thích , con chỉ là...!Tóm , để con yên, đừng gần con."
Thiệu Tây dậy chạy, Mục Kinh Trập nhanh chóng kéo , ôm lấy : "Không , hôm nay con rõ phép rời , cho phép đến gần con?"
Mục Kinh Trập sốt ruột, hôm nay cô nhất định hỏi cho kết quả, nghĩ đến Thiệu Tây chỉ thích mềm thích cứng rắn, cô từ phía ôm lấy , dụi mặt lưng , nhỏ giọng .
"Tiểu Tây, con quan tâm đ ến , cảm thấy khó chịu..."
Thiệu Tây càng thêm cứng đờ, thấy giọng của Mục Kinh Trập giống như sắp , vội vàng xoay : "Đừng , con quan tâm , con chỉ sợ...!sợ thương."
Mục Kinh Trập nắm lấy tay : "Con ý gì? Tại sợ thương?"
Nhìn ánh mắt ấm áp của Mục Kinh Trập, Thiệu Tây cuối cùng thể sự thật, cùng với áp lực và đau đớn mà chịu đựng trong thời gian .
"Con chỉ cảm thấy con xui xẻo, đối với con, sẽ hại đến ..." Thiệu Tây rốt cục nguyên nhân.
Mục Kinh Trập ngờ rằng đây là nguyên nhân, thấy điều , cô tức giận đau lòng, nhịn vỗ m.ô.n.g của Thiệu Tây hai cái.
"Thằng nhóc , trong lòng suy nghĩ chuyện như mà tìm đến một tiếng.
Ta luôn với con rằng chuyện gì cũng cho , là những gì con đều để tai?"
"Con đều , chỉ là con sợ." Rõ ràng là đánh, nhưng Thiệu Tây trong lòng đột nhiên thả lỏng: "Mẹ, con chỉ sợ."
"Sợ cái gì? Đó là mê tín!" Mục Kinh Trập hận sắt thể luyện thành thép, giúp lau nước mắt: "Đừng , cũng là ."
Cô nhéo mặt Thiệu Tây: "Ngốc, con đúng là đồ ngốc, mê tín, ? Con còn là nhà văn, thể mê tín ."
Thiệu Tây chen đến mặt Mục Kinh Trập, hổ cho cô thấy mặt, vùi đầu vai cô, tham lam ngửi mùi hương quen thuộc của Mục Kinh Trập: "Cn chỉ sợ thôi."
Thiệu Trung từ cửa cẩn thận thò đầu : "Mẹ, ?"
"Không gì, chỉ là hai con nợ một bài học mà thôi." Mục Kinh Trập Thiệu Tây đang dựa cô, bất đắc dĩ lắc đầu, hướng về Thiệu Trung : "Tiểu Trung, con tìm cả .
Nhờ đưa cho cuốn sách mà bữa mượn về từ thư viện mang đến đây cho ."
Thiệu Trung cũng gì, nhưng Mục Kinh Trập thấy tiếng bước chân, nghĩ đến Thiệu Đông và những khác cũng theo Thiệu Trung và lén.
Thiệu Đông nhanh chóng cầm cuốn sách tới, Thiệu Trung và những khác nối tiếp , Mục Kinh Trập cũng để ý chúng, lật qua và tìm thấy chỗ .
"Nào, Tiểu Tây, đoạn cho em ." Cô kéo Thiệu Tây vẫn đang ôm cổ .
Thiệu Tây xoa tay hai cái, lau nước mắt, dám ngẩng đầu đám trai, chỉ thấp giọng hỏi: "Đọc cái gì?"
"Đọc đoạn ." Mục Kinh Trập chỉ chỉ.
Thiệu Tây một chút và bắt đầu : "Cho nên khi trời gửi sứ mệnh lớn cho , tiên họ khổ tâm, cực khổ xương cốt, bỏ đói cơ thể, cơ thể trống rỗng và loạn hành động của họ, vì họ mới động lực và kiên nhẫn.
Để những điều mà bản thể.".