Nghiên cứu biểu hiện của cô một nữa.
Hơn nữa lúc nào cũng đúng.
Khi Mục Kinh Trập đối mặt với Quý Bất Vọng, cô luôn cảm thấy rằng là một chuyên gia về biểu cảm vi mô.
Cô hít một sâu, Quý Bất Vọng với vẻ mặt trống rỗng và thờ ơ, "Đoán xem?"
Phải, cô thực sự thấy .
Cô ghét Quý Bất Vọng, nhưng thật căng thẳng khi và nghiên cứu như thế .
Quý Bất Vọng , đó vội vàng xin : "Không , chọc ghẹo cô, Kinh Trập, cố ý, chỉ là quá vui thôi."
Anh thể thấy khuôn mặt của khác, thậm chí là khuôn mặt của chính cũng thấy, vì sự phân biệt giữa và , dù , với , Mục Kinh Trập bây giờ là nhất.
Đẹp như .
Anh vẫn thể thấy nhiều biểu cảm khác khuôn mặt của Mục Kinh Trập.
Anh những khác giống Mục Kinh Trập , luôn tươi với đủ loại biểu cảm mặt, dù cô là dễ thương nhất.
Cảm xúc, nụ và biểu cảm của cô đều buồn .
Mỗi thấy Mục Kinh Trập, đều mở khóa những biểu cảm mới, điều thú vị.
thấy là như thế nào.
"Kinh Trập, cô khi nào thì ? Có thể ?"
Mục Kinh Trập: "..."
Nghe , hỏi nhiều quá, chỉ nghiên cứu cô, bây giờ còn thấy cô ?
Mục Kinh Trập từ chối một cách tàn nhẫn: "Không."
Quý Bất Vọng tiếc nuối: "Thôi, nhớ gọi cho nhé".
Mục Kinh Trập nhịn , Cút .
"Đừng tức giận, Kinh Trập đừng tức giận." Quý Bất Vọng vội vàng .
Mục Kinh Trập thở dài, " đây."
"Chờ , đừng , hôm nay chuyện với cô."
Quý Bất Vọng với Mục Kinh Trập về việc chính sự, "Thiệu Trung thực sự tài năng về âm nhạc, thằng bé cảm giác cao độ tuyệt đối, tương lai thể đoán sẽ như nào."
Quý Bất Vọng bao giờ tưởng tượng rằng sẽ gặp một hạt giống như chỉ bằng cách tình cờ đến đây.
"Ở trường vẫn còn quá ít nhạc cụ.
Theo khả năng của thằng bé, nó thể học thêm những nhạc cụ ngày càng thiện hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ke-nuoi-con-tho-cua-chong/chuong-53.html.]
Tất nhiên Mục Kinh Trậpe Thiệu Trung lợi hại như thế nào, nhưng...
" sẽ cố gắng hết sức để cho thằng bé học hỏi trong tương lai."
Cô sẽ kiếm thêm nhiều tiền!
Một tia nghi hoặc hiện lên khuôn mặt của Quý Bất Vọng, "Không, điều với cô vì thương lượng với cô một chút, đó để thằng bé học thêm nhạc cụ.
sẽ cung cấp nhạc cụ, trong nhà nhiều."
"Trong nhà ?"
"Ừ, dù trong nhà cũng là một đống bụi, bằng để cho bọn nhỏ dùng cho chúng phát huy tác dụng."
Quý Bất Vọng gật đầu và lấy một tờ giấy, " đếm những gì ở nhà.
Nếu cô đồng ý, sẽ mang nó đến trường cho Thiệu Trung học.
Những học sinh khác cũng thể sử dụng nó."
Vì , cây đàn piano, giáo viên Quý Bất Vọng mang thêm nhiều nhạc cụ.
Mục Kinh Trập thấy chút choáng.
Nó thực sự gọn gàng, violin, cello, guitar và thậm chí cả trống, cũng như đàn hạc, dương cầm, đàn tranh, đàn tì bà, v.v.
Các nhạc cụ truyền thống của phương Tây đều tập hợp.
"Nhà tất cả ?"
Mục Kinh Trập ngạc nhiên.
" , nếu cô đồng ý, sẽ để họ đưa nó đến." Đương nhiên, điều mà Quý Bất Vọng mong nhất chính là Mục Kinh Trập đưa đứa trẻ đến nhà học, nhưng dám vượt quá giới hạn của .
"Có ?"
"Thuận tiện." Quý Bất Vọng gì bất tiện, "Phòng học âm nhạc đủ , nếu cô đồng ý, sẽ gọi bảo bọn họ mang đến."
Quý Bất Vọng trong nhà còn một chiếc điện thoại lắp đặt.
"Đại gia, rộng lượng nha." Mục Kinh Trập giơ ngón tay cái lên, pha trò, đó chân thành cảm ơn.
TBC
"Cảm ơn, Quý Bất Vọng, thật là may mắn cho Thiệu Trung khi gặp ."
Quý Bất Vọng : "Gặp cô cũng là may mắn của ."
Mục Kinh Trập: "..."
Ờm...!buồn nôn quá..