Ngày Đường Đường trở  trường là ngày nhà trường mở cửa cho phụ  tham quan,  đặc biệt đến xem.
Giang Nghiêu   thấy con bé, liền như chó ngửi thấy thịt, sáp  gần: "Đường Đường, tớ nhớ  quá,    ?"
Vừa   dính lấy con bé,  dựa   bé.
Bạch Đường Đường nghiêm mặt: "Giang Nghiêu, tớ ghét như ! Tớ cảnh cáo , nếu  còn dám chạm  tớ mà   tớ cho phép, tớ sẽ đánh  đấy!"
Lời  trẻ con khiến  ít phụ  bật .
"Cô bé  tính tình nóng nảy ghê."
"Con trai thì  rộng lượng, nhường con gái chứ."
Giang Nghiêu cũng : "Đường Đường,  là con gái, sức yếu hơn tớ,  đánh   tớ ."
"Vậy ?"
Đường Đường   huấn luyện bài bản,  còn dễ  lừa như  nữa, con bé mím môi, đột nhiên nắm lấy tay Giang Nghiêu đang đưa .
Kéo một cái,  ngáng chân, Giang Nghiêu   con bé vật ngã kêu "ối ối",  ngửa  đất.
Các phụ  đều sững sờ.
Giang Nghiêu bò dậy, mặt đỏ bừng: "Bạch Đường Đường,    thể thô lỗ như ! Cậu là đồ bạo lực, tớ  thích  nữa!"
Nói xong,  nhóc còn lớn tiếng tuyên bố với cả lớp: "Bạch Đường Đường đánh ,   chúng  đừng chơi với   nữa!"
Ba của Giang Nghiêu cũng sa sầm mặt: "Con gái con đứa, hung dữ như  để  gì? Thật là   giáo dục!"
Các phụ  thi  lên tiếng, đôi mắt sáng ngời của Đường Đường dần ảm đạm, cúi gằm mặt, lúng túng  ánh mắt  chằm chằm của những  lớn.
"Con gái thì  dịu dàng, ngoan ngoãn chứ."
"Đường Đường như ,   sẽ   con trai nào dám lấy ."
"Giang Nghiêu chỉ đùa với cháu thôi, cháu  tưởng thật ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-nu-chinh-trong-truyen-h/chuong-3.html.]
 nấp trong đám đông phụ , đang định bước  thì Bạch Đường Đường đột nhiên hét lớn: "Mọi  thật bất công!"
 khựng .
Chỉ thấy cô con gái nhỏ nhắn, mềm mại như cục bông gòn, từ  đến nay luôn hiền lành, giờ đây mặt đỏ bừng, đôi mắt tròn xoe như chú bê con đang tức giận, hung dữ  chằm chằm  những phụ  .
"Mọi  đều là bố  của Giang Nghiêu ? Nếu  , tại   bênh vực Giang Nghiêu? Rõ ràng Giang Nghiêu cũng  , tại  chỉ   của con?"
Các phụ  đều lảng tránh,  trả lời con bé, chỉ nhỏ giọng  đùa: "Mồm miệng lanh lợi ghê!"
Đường Đường càng tức giận hơn: "Tại   thèm  chuyện,  thèm  con,  thèm trả lời con,  thèm  con ? Giang Nghiêu mắng con là đồ bạo lực, tại     mắng  ?"
Ba của Giang Nghiêu kiêu ngạo : "Con trai chú  sai ? Bạch Đường Đường, con là con gái,   đánh con trai, chẳng  là bạo lực ? Cũng may Giang Nghiêu ga lăng,  so đo với con. Con thật sự cho rằng  đánh  nó ?"
"Chú là bố của Giang Nghiêu, đương nhiên sẽ bênh vực   !"
Người đàn ông cau mày quát: "Người lớn  chuyện, còn dám cãi ?"
Bạch Đường Đường  hề sợ hãi ngẩng đầu   , dù đáy mắt nhanh chóng ứa nước mắt, nhưng con bé  hề lùi bước.
 mỉm  hài lòng, con gái  cố gắng như ,   đương nhiên cũng  thể để con bé thất vọng.
...
"Một đám  lớn bắt nạt một đứa trẻ con,"  lạnh lùng bước  từ đám đông,  ba của Giang Nghiêu, " là ga lăng thật đấy."
Bạch Đường Đường lập tức nhào  lòng  như chim non về tổ, nước mắt lã chã rơi: "Mẹ ơi!"
Bố của Giang Nghiêu  như   : "Mẹ của Đường Đường đến đúng lúc lắm,  cũng  hỏi cô xem cô dạy con gái kiểu gì mà  đánh !"
"Đường Đường  cảnh cáo Giang Nghiêu ,"  , "Đây   đánh , mà là cảnh cáo. Giang Nghiêu hình như  hiểu lời Đường Đường ,  thì chỉ  thể dùng cách  để nó nhớ lâu."
Anh  tức giận: "Giang Nghiêu chỉ đùa thôi! Cô quá đáng  đấy!"
Anh  thẳng đến, véo m.ô.n.g  : "Bé bé đáng yêu ghê."
Anh : ???