Cô  : “Chúng em  chưng bánh táo,  giữ  cho chị, chờ chị trở về ăn.”
Cô cũng  thiết bắt chuyện với đứa bé: “Cô nhỏ dẫn cháu  ăn bánh.”
Tuệ Linh lập tức  qua, Kiều Mỹ Anh nắm lấy tay cô bé: “Đi.”
Tuệ Linh nuốt nước miếng, ông bé tổ chức sinh nhật, bé  ăn bánh táo! Muốn ăn trứng gà! Bé    về nhà bà ngoại, bà bé keo kiệt cái gì cũng  cho bé ăn, mỗi  đều   đem nhiều thứ   tới, nhưng nếu   mang, bà  dám chửi  bắt đầu chửi bé xin tiền!
Bé   đến nhà bà, hu hu hu…Bản  thật đáng thương.
Tuy nhiên Tuệ Linh cũng mới chín tuổi, một chút cũng  hiểu chuyện ân oán của  lớn, bé ước cô sẽ đến nhà để mang theo bánh táo ăn, nhưng cô nhỏ   bao giờ đến.
Cô bé buồn bực hỏi bà hai, bà hai   bởi vì bà nội  cho cô trở về thăm.
Lúc  cô bé cho rằng bà  cho cô trở về, là bởi vì cô cũng giống như bé xin bà tiền.
 cô nhỏ   , mang nhiều đồ ăn ngon về như .
Cô nhỏ còn  cần tiền thưởng!
Khương Vân thấy chị dâu cả  chuyện với , tuy rằng lời    , thế nhưng  câu một sẽ  câu hai, bản  cũng  cần luôn  phiền chị dâu, để cho cô    gian an tĩnh suy nghĩ một chút.
Chỉ cần bản   , chị dâu cả sẽ tha thứ cho .
Cô  cảm thấy ấm ức. Cô tự  bản   đây khi  nội dung cốt truyện bắt cóc   việc  ngu ngốc,   là chính bản  , nhưng đối với  khác mà  đó  là yêu hận thực sự, tức giận là điều  thể tránh khỏi.
Thử tưởng tượng bản  và chồng đang tình cảm mặn nồng, một nhà hạnh phúc, cô em chồng  vì tên cặn bã đòi sống đòi chết, tố cáo cha ,  mất mặt  , chẳng lẽ  nên tức giận?
Cho nên, cô  thể hiểu  tâm trạng của chị dâu, cũng nguyện chân thành bù đắp.
Cô một  cố gắng, kiếm tiền nuôi gia đình,  đó  mất mặt nhà  đẻ, cô cũng đang cố gắng dùng thành tích của bản  từng chút một bù .
Cô sẽ cố gắng, còn chuyện  tha thứ  là chuyện của đối phương.
Nhà  đẻ, cô nhất định  trở về, cô  hiếu thảo với cha , cô sẽ cố gắng cho họ và các con một tương lai rực rỡ  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-102.html.]
Cô lập tức dẫn bọn trẻ  nhà hỏi thăm cha .
Lý Quế Chi  kịp chờ đợi bọn nhóc  nhà   : “Cha , cô nhỏ và hai cháu ngoại trai  tới. Còn  bánh táo mừng thọ cho cha, mau lấy nó  xem nó như thế nào!”
Lúc bánh táo  mang  bàn, bác hai kêu lên: “Bánh  ! Đã bao lâu    thấy một cái bánh như  ! Mừng thọ sáu mươi  thể dùng loại bánh để chiêu đãi!”
Đinh Quế Mai: “Cũng   cùng sinh nhật, thật lãng phí.” Vừa trứng gà  thịt còn  bánh trái, nhiều thứ như ? Định ly hôn xong thì  tái giá?
Bọn trẻ  bà ngoại kéo , lập tức ngoan ngoãn dập đầu chào hỏi ông bà ngoại.
Sinh đôi lớn lên tuấn mỹ giống như , lúc quỳ dập đầu miệng đóng mở đều giống như ,  cho   vô cùng thích thú.
Giọng  của bọn trẻ trong trẻo chúc thọ: “Chúc ông ngoại phúc sâu như Đông Hải, cao như thọ tỉ nam sơn, chúc ông ngoại cùng bà ngoại đầu bạc răng long, tình cảm   lâu dài...”
Bác hai của cô  rộ lên: “ lắm đúng lắm, sớm sinh quý tử!”
Tất cả    rộ lên, bọn trẻ   , tiếp tục nghiêm túc  thuộc lòng những câu chúc mà Trịnh Tất Thần dạy: “Chúc cả nhà ông bà ngoại luôn hạnh phúc, thuận thuận lợi lợi, heo ăn thật nhiều, cây lớn thật mạnh!”
“Ha ha ha ha, các em đúng là  chọc   khác.” Tuệ Linh nhịn   chạy : “Sinh nhật còn  thể liên quan tới heo ăn thật nhiều?”
Tiểu Hải  cô bé: “Chị là chị Tuệ Linh, cũng chúc chị băng tuyết thông minh, nhanh chóng tìm  chồng.”
Đây là những câu chúc thọ lúc Trịnh Tất Thần dạy mở rộng thêm, cái gì mà động phòng hoa chúc, đề tên bảng vàng, cái gì mà một lòng một , đầu bạc  rời…
Cậu vốn dĩ  giỡn, nhưng   ngờ bọn nhóc  nhớ  kỹ, nghĩ những cái   thể dùng câu để chúc chắc sẽ hợp lý.
Năm nay Tuệ Linh chín tuổi, nhưng cô bé trưởng thành sớm, tìm   rể   đúng ý cô bé, đương nhiên cô bé sẽ đồng ý.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô bé chu mỏ oán trách: “Ai nha, em họ thật , thì    chúc ông nội sinh nhật, mà là đến bắt nạt chúng !”
Cô bé giậm chân, bọn nhóc liếc mắt  ,    sai .
Người lớn trong nhà đều , bà hai và Lý Quế Chi hoà giải, để Tuệ Linh đừng tưởng thật, em họ của cô bé   vẫn  hiểu.
Bọn trẻ nhức đầu: “Chị  thích? Những câu  đều là do thanh niên trí thức Trịnh dạy, chú  ở trong thành phố là     nhiều sách. Lần tới tụi em sẽ hỏi chị thích gì.”