Đinh Quế Mai liếc mắt ngang  cô : “Con cũng rảnh?”
Lý Quế Chi: “….” Hu hu hu,   cho  ăn đây mà. Tất cả là do ,  tham ăn!
Khương Thịnh  vui vẻ,  với Lý Quế Chi: “Mẹ của Ngọc Linh , trưa  nhanh   cơm.”
Bác hai thấy nhà bọn họ    việc gì nên tạm biệt để về nhà  cơm.
Đinh Quế Mai  bà  ở  ăn cùng.
Bác hai  : “Em giữ chị , đó là thứ chị mong ước.  cả nhà đang giương miệng chờ ăn    oán trách em  chứ? Ha ha, thôi chị .”
Khương Vân nhanh chóng lấy một ít bánh mừng thọ đưa cho bà .
Bác hai nhún vai chịu thua, cam chịu mang hai cái bánh .
Bác hai bên   , bầu  khí trong phòng  chút lạnh xuống, vốn dĩ Đinh Quế Mai bởi vì bọn nhóc mà giương cao khóe miệng lên, nhưng lúc  đến con gái của  thì   chút  hạ xuống.
Dù  cũng  tỏ vẻ thái độ, nếu  lỡ như   cô  tiếp tục tái phạm!
Lý Quế Chi  sợ bữa cơm trưa ăn  ngon, nhanh chóng  nóng bầu  khí, chuẩn   cơm: “Cô nhỏ mang theo thịt,  còn  thêm trứng gà, cô nhỏ   nhà  chồng quản nên tùy ý, về nhà  đẻ xong thì em trở về ăn cái gì?”
Đinh Quế Mai: “Ồ,   cho con mang đồ về nhà  đẻ?”
Lý Quế Chi nhanh chóng tỏ thái độ : “Mẹ, con đang chúc mừng cho cô nhỏ. Làm  bà Tống  thể so với , đến cả gót chân  cũng  thể so tới .”
 lập tới nghĩ tới lời   thể tổn thương đến cô, nhanh  ha ha cho qua chuyện, chuẩn   thứ   cơm.
Bọn trẻ ăn xong hết trứng gà, đứa nhỏ nhất còn l.i.ế.m đĩa sạch sẽ,  cùng còn đặt lên đầu,   hương vị  quan trọng.
Đinh Quế Mai giữ  nhóc , ý bảo  nhóc  vững.
Sao Khương Thịnh  thể bình tĩnh? Kể từ khi vợ ngầm đồng ý cho con gái  về nhà  đẻ, trong lòng ông  vô cùng vui vẻ, thậm chí  thể giả bộ như   việc gì.
Đinh Quế Mai cũng  quan tâm ông, nhịn nhiều năm như , nhưng cũng để ông vui vẻ.
Bà  con gái nhanh nhẹn  cơm,  mặt  giấu nổi nụ , biểu tình  mặt mang vẻ tự tin  điềm tĩnh, trong lòng bà cũng trở nên thoải mái  còn tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-105.html.]
Rốt cuộc cũng bỏ   đàn ông đó  khỏi  cô!
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy rằng bảy năm   lâu, nhưng suy cho cùng vẫn đạp  thằng đàn ông chó đó , để cho bà cũng thở  ngụm ác khí. Nếu như con bà vẫn  chịu rời bỏ  , bà  thể sẽ  nhắm mắt!
Bà   ngoài,  thấy Kiều Mỹ Anh, chẳng lẽ thật sự  về nhà  đẻ?
Con dâu cả tâm tư tinh tế  dễ suy nghĩ nhiều,  thích để tâm  những chuyện vụn vặt,  dễ sinh phiền muộn. Phải nhường nhịn, nếu  sẽ tức giận nửa ngày, mặt sẽ dài cả trăm cm, còn  thề sắt son là  tức giận.
Bọn trẻ chạy , lớn tiếng : “Ông bà ngoại ơi, để chúng cháu  cơm cho hai  ăn! Chúng cháu  thể  !”
Khương Thịnh vui vẻ nắm tay hai nhóc: “Không cần các cháu , chúng   bên ngoài chơi, một lát nữa  thể ăn.”
Tiểu Hải  chịu,  nhóc : “Ở nhà  là cháu nhóm lửa cho .”
Tiểu Hà: “Cháu còn nhào bột, nặn bột, khuấy nữa!”
Kiều Mỹ Anh cũng  nhịn  nữa, cô  cũng  thể trốn  ngoài,  càng  thể rảnh rỗi chờ ăn cơm đúng ? Cô  cũng   loại  hết ăn   .
Lúc    bọn trẻ   cơm, cô  nghển cổ,  bộ  lên thu dọn đồ đạc, cầm một gốc cây hành tây. Đi   nhà cùng Lý Quế Chi  cơm.
Tuy rằng bỏ lỡ thời gian về nhà  đẻ, nhưng sắc mặt Kiều Mỹ Anh thờ ơ như cũ, cố ý   tới Khương Vân, coi cô như một  xa lạ.
Khương Vân  thể hiểu tâm lý của cô , nhưng cũng  tiến lên bắt chuyện.
Đinh Quế Mai  cô: “Hẹ xào với trứng ăn ngon, đợi lát nữa  nhiều hơn, để một đĩa lớn cho   ăn  thèm.”
Vứt bỏ cặn bã cả nhà đoàn viên, một trăm quả trứng bà cũng  thể bỏ !!!
Buôn bán còn lời thêm hai đứa trẻ ngoan như , con gái bà cũng  lỗ.
Kiều Mỹ Anh   chồng giả bộ   đến việc   gom đồ  về nhà  đẻ.
Cô  gật đầu,  với Tuệ Linh: “Mau  tìm cha và chú hai con trở về, trong nhà  khách.”
Tuệ Linh giòn thanh đáp , mời bọn trẻ cùng .
Tiểu Hà do dự một chút, bọn họ , bác cả  bắt nạt  nhóc  ?
Tiểu Hải cho nhóc một ánh mắt, tỏ ý sẽ ,  ông ngoại và bác gái hai giúp đỡ,  nhóc nhận  bác hai và mấy  Tuệ Linh  dễ  mua chuộc, ngay cả khi ăn.