Một ngày  thể kiếm  một quả trứng, trong nhà nuôi  nhiều cũng  thể  một ngày một quả!
Mà Trụ Tử và Thiết Đầu lớn hơn hai  bọn chúng nên tự nhiên củi cũng nhiều hơn, vì  hai  em nhỏ tiết kiệm công việc và  nhiều củi hơn,   bao.
Hôm nay Thiết Đầu và Trụ Tử đưa củi xong thì  rời  mà ở  chơi đùa cùng hai  em.
"Các   gì ? Có một  hoang dã ở phía  thôn của chúng !" Vẻ mặt Thiết Đầu vô cùng thần bí.
Ngay lập tức khơi dậy sự quan tâm của những đứa trẻ: "Thật ? Hình dáng thế nào?"
Khương Quang Dập  chút  tin,   đều  là  hoang dã.  cũng chỉ là những  đầu óc  bệnh, bỏ nhà   đó đầu bù tóc rối, quần áo  che  như  điên.
Trụ Tử bổ sung: "! Toàn  là lông đen, tóc rũ tới đất, răng nanh dài gần trăm centimet!"
Thiết Đầu ngay lập tức phản bác: "Không ,   lông đen, trơn trắng như củ sắn  mới bóc vỏ."
Kết quả là hai  cãi  ầm ĩ về vấn đề , cuối cùng bọn chúng hỏi hai  em khi nào bắt cá, bọn chúng  xem.
Tiểu Hải: "Được , về nhà ăn cơm thôi."
Bọn chúng nhanh chóng chạy về nhà,  khi về đến nhà bọn nhóc nhịn    hỏi Khương Vân: "Mẹ,   xem, thật sự   hoang dã ?"
Khương Vân: "Đã ở thời buổi  ,  là ở xung quanh nhà chúng ,    thể   hoang dã? Nơi  cũng   rừng già núi sâu."
Hai  em cảm thấy   đúng.
 mấy ngày nay trong thôn thật sự  tin đồn  một  hoang dã ở phía  ngọn núi, nhưng nếu hỏi kỹ là nó  hình dáng thế nào,  ai thấy qua? Thì  một ai  thấy nó. Vì , tất cả chỉ  thấy một chút gió, và dựa  trí tưởng tượng của riêng  mà trở thành một cơn giông bão.
Thời buổi    gì để giải trí, ban tuyên truyền đoàn văn công huyện xuống nông thôn. Đến phiên thôn bọn họ cũng  đến cuối năm, cho nên khiến   ai nấy đều hoảng hốt  khi  việc,  tìm chút vui vẻ hoặc bịa đặt chút tin tức giải trí.
Cái gì mà  hoang dã, cái gì mà hồ ly tinh, Hoàng Đại Tiên,... tất cả  thứ.
Người lớn  bịa đặt niềm vui, chỉ  trẻ em là vô cùng tin tưởng. Thậm chí chúng sẽ học theo  lớn cách tạo  những câu chuyện, nghiêm túc  về những gì chúng  thấy. Vì  trong nhóm trẻ em  tạo  một cao trào khác.
Trong mắt chúng, mèo, chó, gà, vịt, chồn,… trong thôn    còn bình thường.
Đặc biệt là mèo đen nhà Khương Vân,   đám con nít tôn sùng là đại vương mèo. Cả ngày đều  một đám nhóc mê  tụ tập ở bên ngoài chờ  thấy nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-114.html.]
Điều bọn chúng  thấy nhất là nó  xuống sông để bắt cá!
 con mèo đen thờ ơ,  động lòng  sự sùng bái của bọn chúng. Cũng  vì khoe khoang mà xuống bắt cá như bọn chúng mong . Ngược  còn xem thường bọn chúng, khi  thấy đám con nít nó sẽ né tránh.
 nó càng  như , đám con nít càng yêu thích nó.
Sáng sớm hôm , Khương Vân  mở cửa   thấy Khương Quang Dập chạy tới.
Cô ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì ?"
Trước đây họ ăn sáng xong thì mới chậm rãi đến, lúc    giống như lửa đốt đến mông?
Có điều cô  sẽ   là chuyện gì lớn, nếu là chuyện lớn thì  cả hoặc chị hai sẽ đến,  đến mức phái một nhóc tì đầu trơn đến.
Khương Quang Dập: "Cô,   , nhanh lên, mau để cho đại vương mèo đến… đến nhà cháu bắt chuột!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Khương Vân thở phào nhẹ nhõm, lấy tay lau mồ hôi  trán  bé và dẫn  bé đến nhà.
Hai  em  mặc quần áo  xuống giường,  thấy Khương Quang Dập chạy đỏ mặt như  nên tò mò hỏi  bé    .
Khương Quang Dập uống ừng ực hết nửa bình  ấm, lấy tay lau miệng và : "Tiểu Lượng Lượng  chuột cắn!"
Khương Vân: "!!!!"
Hai  em: "???"
Chuột nhỏ như ,    thể cắn Tiểu Lượng Lượng? Tuy rằng Khương Quang Lượng  tròn một tuổi, nhưng cũng  hơn tám tháng tuổi,  bò  nhanh,  mà chuột cắn bé?
Khương Vân cảm thấy tình hình  chút nghiêm trọng, vội vàng hỏi chuyện gì  xảy .
Thật  Khương Quang Dập cũng   cụ thể,  bé  tiếng thét chói tai của thím hai dọa tỉnh. Sau đó cha  đều  lên xem một chút thì  bé  thấy chị  chuột cắn Quang Lượng.
Khương Vân thấy  bé   rõ nên vội vàng mang theo mèo đen cùng bọn họ đến xem.
Cô  ngoài thì gặp ông Phúc nên chào hỏi một tiếng. Lương khô  cho  nồi, nhờ ông Phúc giúp đốt lửa là .
Ông Phúc cũng  quan tâm, bảo họ nhanh chóng .
Chờ mấy  Khương Vân đến nhà  đẻ, trong nhà   . Kiều Mỹ Anh ôm Tiểu Quang Lượng, Tuệ Linh thì an ủi Ngọc Linh, trong khi Lý Quế Chi đang nấu cơm.