Khương Vân  hỏi  cho ăn xem  con gà con bệnh nào  mang đến cho cô xem.
Muốn nuôi gà con  luôn chú ý đến trạng thái tinh thần của chúng, nếu con nào   nhất định  nhanh chóng tách  nếu  khi ốm chúng sẽ lấy cho con khác, một khi  lây sẽ lây sang cả đàn.
Bọn họ  bắt riêng ,  hề ít,  con c.h.ế.t  đường và   nhiều con  c.h.ế.t khi  nở.
Khương Vân  qua  xem,  đó lấy  một túi giấy nhỏ ở bên trong  ít bột màu trắng. Thực  đó là một  loại thảo dược, rễ cây,… Mà cô nghiền thành bột phấn  đó hòa với nước linh tuyền cho gà ăn.
Nếu như còn  thể cứu,  liền  thể sống, nếu như quá nặng,  thì  cứu nổi.
Đàn gà con  khi ăn nước linh tuyền, một  chúng  cải thiện nhưng một  vẫn vô dụng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khương Vân chỉ  thể cứu  một , chúng sẽ khá hơn còn  những con  chỉ  thể im lặng quan sát.
Cô  chuyện cùng nhóm  Trần Hồng Hà: “Để riêng bọn chúng  nuôi dưỡng đơn độc một một, những điều khác đều   tác dụng.”
Bác gái Ôn  khẩy: “Còn thưởng lợi hại thế nào,   cũng là c.h.ế.t .”
Trần Phúc Thanh: “Bác gái bác  bớt một hai câu , đồng chí Khương Vân  tính nhưng   nghĩa bác cứ  cô  như thế.”
Bác gái Ôn bĩu môi: “Vậy  đợi  xem   thật sự  c.h.ế.t !”
Khương Vân  dạo một vòng xong, chỉ vài vấn đề về việc thông gió, thì  đến thời gian ăn cơm trưa.
Trần Phúc Cơ chạy đến: “Để em gái đến nhà  ăn cơm .”
Trần Hồng Hà: “Không cần  với Phúc Thanh ăn cùng đồng chí Khương Vân ở đây là .”
Khương Vân còn mang theo rau quả đến, bọn họ  thức ăn của cô đều cảm thấy cô nhất định  lợi hại,   một  viển vông.
Trần Phúc Cơ lo lắng gấp gáp vội vàng nháy mắt với Trần Phúc Thanh: “Trước đó  ở nhà em gái ăn cơm,   nhất định  mời , vợ   chuẩn  xong cả .”
Trần Phúc Thanh nhớ  sự việc Trần Phúc Cơ  từng ,   bèn  : “Được ,  nhớ tiếp đón đồng chí Khương chu đáo.”
Trần Phúc Cơ: “Mọi  yên tâm , nhất định sẽ chăm sóc chu đáo.”
Khương Vân phân chia đồ ăn  mang đến chia cho Trần Hồng Hà cùng Trần Phúc Thanh, còn  thì đưa cho Trần Phúc Cơ.
Những quả cà chua  là thức ăn vặt  nhất của con gái và trẻ em.
Trên đường về nhà, Trần Phúc Cơ  : “Em gái,  em nhà  là đội vận chuyển của huyện, nên mang về  chút đồ , cô xem thích gì thì cầm lấy.”
Khương Vân   cảm thấy  hứng thú: “Anh Trần, nhà    vận chuyển, giỏi thật đấy.”
Bây giờ công việc lái xe, tính toán, thịt lợn là những công việc mà nhóm xã viên hâm mộ nhất, là đối tượng cái cô gái đều tìm kiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-125.html.]
Đến nhà Trần Phúc Cơ,    đang cùng con gái nấu cơm, trong sân còn một  đàn ông đang cùng mấy đứa trẻ chơi xe đẩy bằng gỗ.
Ngay khi cô và Trần Phúc Cơ bước  sân,  đàn ông và mấy đứa trẻ đồng loạt  lên  cô, dường như cảm giác  hành động   lễ phép nên   nhanh chóng rời mắt như thể  bỏng.
Trần Phúc Cơ đang bận rộn giới thiệu   với Khương Vân
Trần Phúc Niên là thanh niên cao lớn, cường tráng, vẻ ngoài khôi ngô, đầu cạo tóc húi cua,  thể      cố ý  đổi quần áo sạch sẽ chỉ vì khi  lái xe, lúc sửa xe   luôn dính đầy mùi dầu.
Khương Vân  để tâm chú ý, thoải mái tự nhiên đương nhiên sẽ   ngại ngùng khi  thấy đàn ông, cô chào hỏi Trần Phúc Niên,  phụ nữ cùng mấy đứa trẻ.
Cô cầm cà chua đưa cho   ăn, bọn trẻ vui vẻ  cảm ơn, bọn nhỏ đều  vui vẻ  cám ơn, con út nhà Trần Phúc Cơ  hổ trốn  lưng Trần Phúc Niên.
Trong những đứa trẻ  một cô bé ánh mắt sắc bén  kỹ cô, khác biệt so với đám nhóc ngây thơ hồn nhiên.
Hàn huyên vài câu, Khương Vân  cùng một tay giúp đỡ vợ Trần Phúc Cơ nhưng  đẩy  ngoài sân chờ.
Vợ Trần Phúc Cơ là  phụ nữ nông thôn điển hình: “Em gái,  bên ngoài  chơi , trong  khói bếp dầu mỡ, sắp  ăn .”
Trần Phúc Cơ còn cố ý chuẩn  , để xuống cái bàn trong sân mời Khương Vân uống  ăn hạt dưa.
Anh  : “Hạt dưa, lá  đều là nhờ em  mang về hộ đấy.”
Anh  nháy mắt  hiệu cho Trần Phúc Niên tới đây  chuyện cùng Khương Vân.
Trần Phúc Niên   chút  hổ,  đó   cảm thấy đây   là  mắt, hơn nữa bản  cũng   thiếu niên,  là đàn ông từng kết hôn thì còn sợ cái gì?   khi  thấy Khương Vân  hiểu vì đôi mắt cô trong veo, long lanh  vì phong thái ưu nhã của cô khiến  cảm thấy  chút  hổ.
Anh  : “Em gái nếu cô  thiếu gì thì  thể  một tiếng,  giúp cô mang về.”
Khương Vân xem đây là ân tình của Trần Phúc Cơ, mỉm  cảm ơn  , ngược  cô thật sự  mua một ít vải, nhang muỗi, các loại nước hoa và một  thứ nữa vì mùa hè ở đây  buồn    nhiều muỗi.
Trần Phúc Niên: “Dễ mua, bao giờ   sẽ mua giúp cô.”
Trần Phúc Cơ  chút  hổ, những đồ    đáng tiền mua,  em gái  cũng thật là đặc biệt.
Khương Vân  lấy tiền.
Trần Phúc Niên vội : “Đợi mua về  tính, bây giờ cũng   bao nhiêu tiền.”
Khương Vân  : “Nếu  đủ  cho  nợ , về  sẽ trả .”
Trần Phúc Cơ  mặt em trai đỏ hồng, nhắc   nhanh chóng cất , đừng như đứa trẻ mới lớn  Khương Vân chán ghét.
Khương Vân  chuyện một hồi, phát hiện đứa bé gái một mực  cô, ánh mắt hung dữ.
Trong lòng cô chán nản,   đầu tiên tới,   đắc tội với  khác ?