Dù chạy ngoài đồng cả ngày như những đứa trẻ khác khi thu hoạch lúa mạch,  ánh nắng thiêu đốt, nhưng nhờ gen  hơn nữa còn  linh tuyền của Khương Vân tẩm bổ, hai  em vẫn trắng hồng hào như cũ.
Anh em Đản Đản và những đứa trẻ khác đều  bắt nắng thành trứng đen mà   sự khác biệt nào. Hai  em ở trong một đám nhỏ, trắng đến mức chói mắt.
Hai đứa nhỏ bọn họ bây giờ  thành thục việc nghiệp vụ, bao gồm kiếm củi, chăm sóc gà ấp trứng, đưa mèo đen  xung quanh nhà của các xã viên để g.i.ế.c chuột kiếm trứng,  chợ bán trứng chim, bán rau.
Vườn rau của nhà Khương Vân bây giờ  xanh um và tươi , phát triển  nhanh, đặc biệt là dưa chuột và cà chua  trẻ em và phụ nữ  quan tâm.
Nhà  ăn  hết, ngoại trừ đưa cho những   trong thôn, hai  em cùng ông Phúc bèn hỗ trợ  bán khi họp chợ.
Ông Phúc vốn là một    tuổi, bây giờ khi ở cùng hai đứa trẻ thì phát hiện cơ thể  càng ngày trở lên trẻ ,tràn ngập sức sống, càng sống thì càng thấy trẻ .
Mà Trịnh Tất Thần đăng những bài báo  lượt về ruộng thí nghiệm hành hoa, cà chua,  khi gặt lúa mạch,  chỉ các tờ báo, tạp chí của tỉnh, mà các sở ngành văn hóa thành phố và quận huyện cũng chú ý tới .
Bây giờ   cần  đồng, chỉ phụ trách mảng tuyên truyền,  bài, nhân tiện kiếm thêm tiền nhuận bút, thoáng cái  trở thành nhân vật  mưa  gió trong đội ngũ thanh niên trí thức.
Trong huyện vươn cành ô liu  với , biểu thị   thể lên huyện  việc ở ngành văn hóa. Ban đầu  còn  kích động, nhưng khi  ăn cơm ở nhà Khương Vân xong, ngẫm về   thể  thể ăn  bữa cơm nơi  nữa,  thể mỗi ngày  thấy Khương Vân và hai  em,  đột nhiên cảm thấy công việc  huyện cũng  còn “thơm ngon” nữa.
Chính  ở lữ đoàn Hồng Phong cũng  thể  bài để kiếm tiền, còn  thể  thấy Khương Vân,  thể ăn  cơm cô nấu.
Sau đó chỉ đấu tranh vì một bữa ăn,  trở về từ chối công việc ở huyện,  rằng   rèn luyện và nghiên cứu chuyên sâu hơn về Địa học ở lữ đoàn Hồng Phong.
Công việc của  vẫn  nhiều như cũ nhưng vẫn chạy đến nhà Khương Vân để ăn cơm, tưới rau, đẩy cối xay, phụ giúp việc nặng, bận rộn dễ sợ.
Hôm nay lữ đoàn phân chia lúa mạch, dựa  sổ dân cư và điểm công để phân, các gia đình cầm theo sổ hộ khẩu của nhà   để nhận lương thực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-136.html.]
Khương Vân chỉ đến lữ đoàn  bộ một vòng và  chuyện cùng với mấy  Trương Ái Anh, Tôn Đồng,   nhiều  thì   đến khi nào đến lượt , cô để cho hai  em xếp hàng, cô về nhà  để dọn cái vạc để lương thực.
Ông Phúc  kế toán,  lấy mấy  ghi điểm cùng  tính toán, cân đo, cũng bận rộn lắm.
Trịnh Tất Thần xếp hàng cùng với hai  em, lúc   trực tiếp  với Nhậm Hướng Thành, lấy  một phần của  để đưa cho nhà Khương Vân.
Mấy  Nhậm Hướng Thành, Dương Tinh cho rằng điều  là việc cần  , Trịnh Tất Thành  ăn ở gì ở chỗ thanh niên trí thức, để khẩu phần ăn ở nơi  cũng  thích hợp, cũng  ăn hai tháng , cũng nên thấy đủ.
 cũng  tránh  những thanh niên trí thức khác cảm thấy ghen tị, đàn ông ghen tị với Trịnh Tất Thần, phụ nữ đố kỵ với Khương Vân, cũng bày   ít trò    lưng.
Tất nhiên,  ai dám  ở  mặt  , sợ đánh  với Trịnh Tất Thần, cũng sợ ông Phúc sẽ chỉ mặt hỏi, chỉ  thể lén lút  .
Vân Mộng Hạ Vũ
Đợi đến khi  em lấy  lúa mạch, Trịnh Tất Thần cũng lấy  phần của ,  mượn xe đẩy nhỏ của lữ đoàn  cùng  đẩy về nhà Khương Vân.
Kinh Trạch Diễm cùng một nam thanh niên trí thức tên là Thường Nhi Phục  nhịn  châm chọc: "Trịnh Tất Thần,  thực sự coi  là đàn ông của nhà    ?"
Thường Nhi Phục   xa: "Lão Trịnh  nghĩ kĩ , nếu  cắm rễ ở nông thôn, thì cha      bây giờ?     là, cô  căn bản  thể sinh con, ha, là một chiếc giày     xỏ qua."
Ha một tiếng, đằng    âm thanh gì  phát , nên  khác cũng   thấy.
Sau khi Khương Vân ly hôn, bà Tống hận đến nghiến răng, ở  lưng  ít    Khương Vân, cái gì mà cô  thể sinh con, vô tích sự thế nào.
Những  ghen tị với Khương Vân  đào bới chuyện  của cô như tự nhiên vớ  một món báu vật, dùng  để    lưng cô.
Trịnh Tất Thần đang  đẩy lúa mạch ,   thấy    gì nên hỏi: ''Thường Nhi Phục,   gì thế?"