Lúc  khi  thấy  khác  chung cảnh ngộ, thì hét lớn ủng hộ Trịnh Tất Thần để Thường Nhi Phục trả  lương thực! Mặc dù   của , nhưng cũng giống như chuyện của , chính  cũng  vui vẻ một phen!
Quan trọng là   mượn một ! Thường Nhi Phục tức giận đến mức xem thường Trịnh Tất Thần: "Lão Trịnh  cũng thật giỏi,  nghĩ    là loại  quá keo kiệt như !"
Ông Phúc  tính xong hết điểm công cho từng gia đình , thực  hôm nay ông   việc gì , cũng lớn tuổi  nên cũng  để ông khuân vác lương thực nên ông  xung quanh để xem.
 dịp  qua đây thì thấy thanh niên trí thức Trịnh đang cãi  cùng Thường Nhi Phục, còn  cái gì sinh con với  sinh gì đấy,  liên tưởng đến những điều  đây    rằng Thường Nhi Phục  thường xuyên ở phía  đố kỵ với Trịnh Tất Thần,   Khương Vân,  thì ông sẽ  khách khí nữa.
Ông bước tới nghiêm nghị : "Thiếu thì  trả, là đạo lý hiển nhiên, thanh niên trí thức Thường hiểu đạo lý  ?"
Thường Nhi Phục mặt mày tái mét, thầm mắng ở trong lòng câu cha già sống lâu  chịu c.h.ế.t nhưng   dám  , trái  vẻ mặt đau khổ, oan ức: "Ông Phúc ,  phân xử , lúc chúng   về nông thôn khó khăn đến mức nào. Mà Trịnh Tất Thần   phiếu lương thực do cha  trợ giúp,    ăn  đủ no nhiều năm như  mà   thì   ăn gấp đôi,   giúp bạn học một chút thì    ? Vẫn còn  lấy ?"
Ông Phúc: "Chỉ cần là vay mượn thì bao nhiêu năm vẫn  trả, còn nếu qua bao năm như  vẫn  trả, hẳn là    gì ?"
Thường Nhi Phục cao giọng  hài lòng : "Ông Phúc ,  thể  như  !"
Ông Phúc: " là kế toán, trong lữ đoàn  ai  thể hiểu rõ các khoản hơn  , nhiều năm như thế thì tiền lãi  khá nhiều, thanh niên trí thức Trịnh   cũng  quan tâm đến lấy lãi của  ."
Thường Nhi Phục vội vàng   lành nhưng vẫn  như , dù  cũng là thái độ vô  " thừa nhận  nợ nần nhưng   sẽ  trả", Trịnh Tất Thần giàu như thế, cha   gửi phiếu lương thực để trợ cấp cho  , tại    còn đòi   mấy cân lương thực  chứ?
Ông Phúc bình tĩnh: "Người trẻ tuổi đừng nên lỗ mãng, quản lý miệng  cho  chớ nên  nhảm."
Vân Mộng Hạ Vũ
Thường Nhi Phục  theo: "Ông Phúc hiểu lầm ,  đang đùa với Trịnh Tất Thần thôi,    gì về ông."
Ông Phúc    với  mắt thấu hiểu: "Nếu   về ,  cũng  thể  về  khác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-138.html.]
Thường Nhi Phục  ông  chằm chằm đến mức  nhịn , xoay   né tránh, nhưng   Trịnh Tất Thần kéo : "Hôm nay  nhất định  đòi  lương thực."
Thường Nhi Phục đẩy  ,  lưng bỏ chạy.
Ông Phúc yêu cầu Trịnh Tất Thần  cần đuổi theo: " sẽ giúp  lấy  lương thực, nếu  sống trong thanh niên trí thức  thoải mái thì  thể đến sống cùng ."
Trước đây Trịnh Tất Thần  coi trọng lấy  những thức  cho mượn, dù   cũng  dùng hết  nên giúp đỡ   cũng là việc .  tên khốn Thường Nhi Phục     lưng    và Khương Vân, ngày hôm nay  nhất định  đòi  lương thực.
Cậu : "Ông Phúc, cháu    sai nhỉ, ai  cháu khó chịu thì cháu   cho   càng khó chịu hơn mới ."
Có cán bộ ở trong thôn  thì  dễ đánh , đêm đến sẽ tìm Thường Nhi Phục đánh cho   một trận nhừ tử, để cho    còn dám  hươu  vượn nữa!
Lúc  mèo đen từ bên  nhàn nhã mà bước  thong dong đến,  ở cách đó  xa lẳng lặng  bọn họ.
Khi hai  em  thấy liền gọi Trịnh Tất Thần: "Anh Tiểu Dã cũng  đến thúc giục chúng  , chúng  nhanh chở lúa mạch về nào."
Trịnh Tất Thần giúp đẩy lúa mạch  vội vàng  theo hai  em, bọn họ nghĩ đến Khương Vân đang sốt ruột mà chờ ở nhà.
Ông Phúc    một câu, để lữ đoàn trừ hai mươi cân lúa mạch mà Thường Nhi Phục lẽ   trả  cho Trịnh Tất Thần.
Thường Nhi Phục lập tức  đổi sắc mặt: "Tại ? Đã qua nhiều năm như , lẽ nào..."
Ông Phúc: "Thanh niên trí thức Trịnh   còn     cần  trả nợ, bây giờ  lấy lãi của   là nể tình . Chỗ   nhiều thanh niên trí thức  chứng như thế,  thật sự  mượn hai mươi cân phiếu lương thực, còn về phần ba, bốn ổ bánh ngô,  thì trừ mười chín cân là  ."
Thường Nhi Phục  tổng cộng  hai năm cân, lúc   trừ  hai mươi cân!
Mấy thanh niên trí thức Nhậm Hướng Thành đều khuyên   nhanh chóng xin  !