Thường Nhi Phục  ngờ tới  vì đố kỵ với Trịnh Tất Thần mà nhất thời nhanh mồm nhanh miệng,   đối mặt với tình huống   hổ  nhục nhã như .
Không còn cách nào khác,   chỉ còn cách năn nỉ sẽ trả bằng lương thực mùa thu.
Ông Phúc: "Thanh niên trí thức Thường ,  mượn chính là phiếu lương thực, phiếu lương thực là lương thực loại   qua tinh chế. Nếu  dùng các loại hạt ngũ cốc trả nợ thì ít nhất hai, ba cân mới  thể bằng một cân phiếu lương thực. Cậu khẳng định đợi mùa thu mới trả?"
Thường Nhi Phục cuống quýt kêu oan: "Xin ,  sẽ trả  từ từ, năm nay  trả năm cân, để..."
Ông Phúc: "Nợ  để  mấy năm  thì    trả ? Người trẻ tuổi đừng   phẩm hạnh mà  dứt khoát, ai sẽ còn qua  với   khi   giữ lời hứa?"
Ông tự quyết trừ nó , Trịnh Tất Thần còn đang chờ đến để chở lúa mạch kìa.
Thiếu nợ thì  trở, điều   cần   nữa, các xã viên đều ủng hộ, các cán bộ khác cũng cảm thấy   gì sai.
Thường Nhi Phục  thừa nhận nợ nần với khuôn mặt tái mét, trong lòng  hận Trịnh Tất Thần với ông Phúc gần chết.
Anh  mang theo cái túi để năm cân lúa mạch rời , lúc  thấy mấy con mèo đang chơi đùa ở bên cạnh thì   liền trút giận: "Thằng cha già sống lâu  chịu chết! Thằng khốn súc sinh! Đồ đàn bà hư hỏng!"
Trong đó  một con mèo đen trắng    với bộ dạng kinh sợ, như thể đang  một tên ngốc,  đó nhe răng với  .
Mẹ kiếp, một con mèo thôi mà cũng dám cho là  ghê gớm! Thường Nhi Phục tức đến bay màu xông đến đá con mèo: "Đá c.h.ế.t bọn mày, đá c.h.ế.t bọn mày!"
Đột nhiên,  lưng   vang lên một tiếng gầm "meo" trầm lặng, âm thanh  mang theo sự uy h.i.ế.p khó giải thích ,  cho   lạnh hết cả gáy.
Anh   đầu  , chỉ thấy một bóng đen bay về phía : "Cút ngay!"
Thường Nhi Phục vung túi  đánh, nhưng   đánh trúng.
Mèo đen nhảy bổ lên, chuẩn xác mà ngoan độc đánh  cổ  , Thường Nhi Phục  đụng  thì loạng choạng, như thể  chân  buộc một nút thắt    tự  ngã một cái thật đau xuống  đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-139.html.]
Mấy con mèo ở bên cạnh lập tức lao đến kêu lên vui mừng như  ăn hội,  một  cào  mặt  , một  thì cào  tay,  tóc  , tất cả đều  nể nang chút nào.
Con mèo đen trắng  là con tinh quái nhất, nó bỗng chốc nhảy lên đầu Thường Nhi Phục và tè cho   bãi nước đái mèo!!!
Thường Nhi Phục  may  mèo đen cùng một đám mèo quấy nhiễu  nhanh chóng  những xã viên khác thấy , còn  vây xem cực kỳ tàn nhẫn.
Sau chuyện  cũng  ai dám thẳng mặt   Khương Vân nữa, đám thanh niên trí thức cũng đều ngậm miệng  dám   lưng.
Cuối cùng vẫn là ông Phúc  gọi một tiếng Tiểu Dã, con mèo đen mới chịu nhảy xuống khỏi vai của Thường Nhi Phục, xoay  nghênh ngang bỏ .
Ngay lúc nó  , những con mèo khác cũng đều  đầu chạy theo, chỉ còn  một  Thường Nhi Phục chật vật ở chỗ đó gào thét: "Bắt nạt  , bắt nạt  !"
Anh  bò dậy, khuôn mặt đầy vết m.á.u giương nanh múa vuốt bỏ chạy, một  đàn ông to lớn như     năm sáu con mèo đánh thành  như , thật sự  còn mặt mũi nào để gặp  khác!
Nhóm xã viên đều tấm tắc ngạc nhiên: "Mèo trong thôn chúng  đều là những con mèo lợi hại."
"Đặc biệt là con mèo đen  của nhà Khương Vân,  nó trông như đại tướng quân !"
"Đại tướng quân cái gì,   nó giống như Hoàng Đế !"
Người nông dân  hiểu cách những  ở thành phố  công tác văn hoá vận động  , đặc biệt là thời gian gần đây họ  tuyên truyền những chuyện cũ giống như ,   lữ đoàn địa phương gánh hát rong bắt đầu  kiếm thêm khoản thu nhập, nhóm xã viên  sinh động hẳn lên.
Đều  đại vương mèo  thể sắp xếp dàn dựng  mất vở kịch ví dụ như đại vương mèo đấu trí phá hư thanh niên trí thức, đại vương mèo dũng cảm đấu với kẻ trộm, đại vương mèo...
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhóm xã viên  phát huy chính tài năng trí thông minh của , chốc lát   suy nghĩ  một đống chuyện để giải trí.
Ông Phúc hiền từ  con mèo đen, nó thật sự chỉ là một con mèo nhưng   tinh thần bảo vệ chủ. Đối với chuyện  ông cũng   hoài nghi gì, dù  cũng là một con vật nuôi trong nhà, dù cho  là mèo  là chó, là ngựa  là bò, đều   ít tính cách của con .
Con mèo đen  ở bên  ông,  đó  bước  thong thả về nhà.
Ông Phúc  theo nó  xa,  đó cũng trở về tiếp tục xem việc chia lúa mạch.