Lúc  đang đến lượt nhà Hoàng Nguyệt Cô, trong nhà cô    đàn ông lao động, đứa con trai thì gần như thoát ly sản xuất*, cô  cùng con gái cũng    khác sử dụng, điểm công của nhà cô  thậm chí còn  bằng một phần tư của  khác.
*Thoát ly sản xuất (脱产): Bỏ sản xuất trực tiếp, chuyên tâm  công việc hoặc học tập khác.
Đứa con trai của cô  là Tống Văn Xương mang theo theo hai cái giỏ lớn,  như  thể chứa  trăm cân.
Kết quả    thấy Tống Chiêm Kiệt chỉ múc cho   ba gáo,  hình dáng  vẻ chỉ mới tới năm cân,   lập tức nổi giận : "Anh  ý gì hả? Xem thường  khác đấy ?"
Tống Chiêm Kiệt bĩu môi: "Thằng nhóc con, ba gáo  cũng là do   tài trợ cho các   đấy."
Chỉ với mấy điểm điểm công  còn  đủ để chia lương thực phụ, còn   chia lúa mạch ? Một cân lúa mạch  bằng ba bốn cân lương thực phụ , đồ bỏ  còn  ăn lúa mạch?
Tống Chiêm Kiệt là con trai của đại đội trưởng,   còn ngang tàn hơn so với con trai của bí thư Tống là Tống Chiêm Quốc, là một kẻ   nghề ngỗng gì, kẹt kiệt bủn xỉn,   thường xuyên  cha đuổi đánh nhưng cũng  dám dỗi dằn với cha.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cha   mắng Tống Trường Thuận     , nên hôm nay tới đội hai chia lúa mạch,   tới đây để phụ trách việc phân chia.
Tống Văn Xương tức giận run cả : "Chớ khinh thiếu niên nghèo,   hiểu  hả?"
Tống Chiêm Kiệt đang cuốn t.h.u.ố.c lá sợi, l.i.ế.m mép giấy  đó ngậm  miệng : " chỉ  nếu   sức lực mở mồm  ăn một miếng cơm,   trong lúc đó đến cả một lưỡi hái để gặt lúa mạch  cũng  cắt."
Tống Văn Xương: "  cắt, lúc đó  ở nhà nấu ăn, cho gà ăn."
Tống Chiêm Kiệt chậc chậc  ngừng: "Đứa trẻ ba tuổi cũng  thể   chuyện , một  lớn như ...  đáng  đàn ông ?"
Sắc mặt Tống Văn Xương đỏ bừng lên,   bộ dáng  nhục nhã  tức giận cùng cực: "Dù  nhà của  cũng    xã viên trong lữ đoàn Hồng Phong, nhà   ba khẩu phần ăn,   cân cho  thêm cân rưỡi!"
Một thiếu niên mười bốn tuổi  thể lười biếng ở nhà,  thể bản    giống  khác nhưng cũng  cho phép bất kỳ kẻ nào  một câu là    !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-140.html.]
Ai  thì sẽ liều mạng với  đó, nhớ thù cả đời!
Ở trong mắt  ,  bộ lữ đoàn,  bộ thế giới  đều  qua  bản  !
Trên thế giới   chính là  vô tội nhất!
Tống Chiêm Kiệt nhếch khóe miệng: "Mau qua một bên , đừng  chậm trễ ông đây  việc phân chia lương thực, nhà  khác vẫn đang chờ lấy lúa mạch còn về  sạch  xay lúa mạch đấy."
Tống Văn Xương tức giận giậm chân, hung hăng quẳng mạnh cái giỏ xuống đất, lớn tiếng : "Tại  nhà  phụ nữ    nhiều lúa mạch như , còn của nhà  chỉ   từng ? Đừng cho là    tâm địa gian xảo của các ! Còn   ỷ  cô ..."
"Văn Xương,   cái gì  hả?" Ông Phúc bước nhanh chân  tới, trừng mắt với  : "Lãng phí lương thực? Gia đình nhà   mấy  mà lãng phí lương thực như ?"
Một đứa nhỏ bên cạnh nhịn   bắt đầu hô to: "Lãng phí lương thực thiên lôi đánh xuống."
Bọn trẻ từ nhỏ   giáo dục lương thực  thể  lãng phí, nếu  ông trời  để cho thu hoạch.
Những  lớn khác cũng hít hà một , đều chỉ trích Tống Văn Xương quá  hiểu chuyện.
Tống Văn Xương trừng mắt  ông Phúc, cả giận : "Ông  tư cách gì mà quản ? Không  ông mặc kệ   ?"
Khi còn nhỏ ông Phúc đối xử với    , bởi vì hai nhà ở gần , nếu con trai ông Phúc    học thì cũng tham gia quân đội, thường xuyên   mặt ở nhà. Ông Phúc đối xử với   giống như đối với cháu trai của ,  món ăn gì ngon là sẽ cho  , còn  lúc cho   tiền tiêu vặt.
Sau  cha    còn nữa, ông Phúc vẫn tiếp tục hỗ trợ cho    học, còn giúp đỡ  , lúc nào cũng coi   xem như cháu trai của .
Cậu  vốn tưởng rằng ông Phúc vẫn sẽ luôn giúp đỡ   cả đời, nào   rằng  năm , ông Phúc đột nhiên  chịu giúp đỡ   nữa. Không  tiền và lương thực của ông Phúc cho,    cũng    thể lo cho  ăn học  nữa.
Học phí năm nay của trường   vẫn còn đang nợ, đang chờ ông Phúc  nộp cho.  ông Phúc vẫn  trả,   vì thế mà giận dỗi,  qua thăm nhà ông Phúc nữa,  đường  gặp cũng  chào ông mà ngoảnh mặt tránh .