Cậu  chờ ông Phúc chủ động chào hỏi  , chủ động nhận  với  , nhưng   cũng chẳng chờ tới !
Hoặc là đừng  với  , hoặc là  đối   thì  luôn  mới !
Cậu  cố ý  chuyện mà ông Phúc  thích, khi còn nhỏ ông Phúc luôn  với     quý trọng lương thực,  hiểu  phép đúng mực, dù trong bất kỹ trường hợp nào cũng  thể mất  lý trí.
Cậu   chuyện ngược ,   bộ dạng  gương mẫu để cho ông Phúc  tức giận  hối hận!
Tống Chiêm Kiệt xùy một tiếng: "Sao ông Phúc  xen  chuyện của ? Thiếu gì của  ?"
Tống Văn Xương chỉ  hằm hằm ông Phúc,       vẻ mặt áy náy, hối hận  mặt ông Phúc, để ông tự nhủ với chính  là ông  sai , về  sẽ  đối xử  với  .
Chỉ đáng tiếc  thứ khiến   thất vọng,   chỉ  thấy ánh mắt thất vọng cùng cực và cảm giác như  giải thoát của ông Phúc. Ông giống như đang : Nhìn xem, đứa nhỏ  quả nhiên  đáng để   trả giá,  đối xử  với nó là lựa chọn chính xác của .
Tống Văn Xương càng  thể tiếp thu , nghiến răng nghiến lợi : " vốn nghĩ rằng đợi tới khi  trưởng thành sẽ hiếu thuận với ông,  một   chăm sóc dưỡng lão ông cho đến  khi ông lâm chung. Sao chứ, bây giờ ông  tìm  hai đứa cháu trai , sẽ  còn yêu thích  nữa đúng ? Ông  chắc chắn là chúng nó sẽ  hơn  ?  học  giỏi đấy, kỳ thi     xếp hạng nhất! Bọn nó  thể ?"
Lời cuối cùng   gần như là đang rống giận.
Ánh mắt cuối cùng của ông Phúc chỉ còn  ý thất vọng, tình cảm cũng  biến mất, chỉ còn  vẻ thờ ơ đang chiếm lấy, ông gật đầu : "Lúc ,  nể mặt ông nội  và cha  nên giúp đỡ  vài năm, đến giờ phút cuối vẫn cho  hai mươi đồng tiền, cũng đủ để cho  học xong trong mấy năm tới. Đương nhiên,    đối với   ,   nhớ ơn đó là chuyện của , về   đối xử  với  nữa đó là chuyện của . Mười bốn tuổi,  hẳn nên  là một  đàn ông gánh vác  cho gia đình ."
Trong mắt ông Phúc, khi còn nhỏ Tống Văn Xương   là  như thế, lúc còn bé    ngoan ngoãn đáng yêu, thực sự  cho   quý mến.  kể từ  khi cha    ,   càng ngày càng trở nên lệch lạc, đặc biệt mấy năm nay ngày càng trở nên quá mức, dù cho ông  kéo   lên thế nào cũng   trở  . Sau đó, thế nhưng      một  chuyện, ông cuối cùng cũng   hết hy vọng, chỉ  thể mặc kệ dứt khoát buông tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-141.html.]
" đương nhiên là đàn ông gánh vác gia đình!" Tống Văn Xương vỗ n.g.ự.c chính .
"Ông đừng   mấy lời   nữa, cho hai mươi đồng tiền cái gì, đó chính là thứ mà ông nên đưa cho .  vẫn chẳng  đổi gì cả,   đổi mới chính là ông! Có mới nới cũ,  thấy thứ  là  thèm để ý đến cái cũ nữa!"
Đôi mắt Tống Văn Xương đỏ hoe, hung dữ trừng mắt  ông Phúc, trong ánh mắt đều là vẻ lên án.
Ông Phúc là   để ý thể diện, dù chuyện  lớn thế nào cũng   lên mặt cãi vã,  như    hổ, ông : "Được , đều nhanh chóng phân chia lương thực , đừng chậm trễ thời gian nữa."
Ông xoay  tránh , căn bản cũng   nhiều lời thêm với Tống Văn Xương.
Ông cũng  chừa  chút thể diện cho ông nội và cha của đứa nhỏ , ồn ào như  sẽ  khó coi, nhưng  quản   một chút điều đó   khả năng.
Đối với đứa nhỏ  ông  hết hy vọng từ năm  , hiện tại mặc kệ Tống Văn Xương  ồn ào,  chèn ép,  thiếu tự trọng   ông cũng sẽ  mềm lòng nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Không  gì đáng buồn bằng tâm  chết, chính là như thế.
Về phần bản , ông  tiêu tiền cho ai thì ông cho, bản  ông cũng  nợ  con bọn họ cái gì. Hơn nữa Tống Văn Xương  đúng, bây giờ ông   Tiểu Hải và Tiểu Hà , thật sự như  sống , những thứ khác cũng chẳng yêu thích nữa.
Hai  em nhỏ  đều là   tình  nghĩa, hiếu thuận hiểu chuyện, đầu óc  thông minh, về học tập căn bản chẳng thành vấn đề. Đương nhiên, những thứ  ông sẽ   với Tống Văn Xương, để tránh  kích thích  .
Thái độ của ông Phúc lạnh nhạt như ,  còn nghi ngờ gì nữa điều đó càng đ.â.m  thương  trái tim đang cực kỳ mẫn cảm và ghen tị của Tống Văn Xương. Cậu  nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đỏ bừng bừng giống như con dã thú đang  ăn tươi nuốt sống  .