Tống Văn Xương đang ầm ĩ như , Hoàng Nguyệt Cô  mang theo con gái chạy tới. Đi tới  mặt   cô  hỏi han đơn giản, lôi kéo con gái nhanh chóng xoay  chắp tay: "Các cụ các bác,  chuyện gì xảy  ? Nếu đứa nhỏ    gì sai cũng chỉ cần dạy dỗ giáo dục thôi,   thể lãng phí lương thực như ?"
Có  hô: "Là tự con chị đạp đổ đấy."
Hoàng Nguyệt Cô bắt đầu  lóc: "Cha của thằng nhỏ  mất sớm,   ai dạy dỗ nó cả. Nó cũng chỉ là một đứa nhỏ,  thể nhẫn nhịn để   bắt nạt kỳ thị , nó   cố ý . Cô nhi quả phụ chúng  cũng  dễ dàng, tất cả đều dựa  hai tay của bản , tự  vất vả cần cù lao động kiếm một chút,  giống như một  ..."
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô   bắt đầu lải nhải dài dòng, kể lể  khổ sở  , bản   dễ dàng thế nào,   dễ dàng giống như một  .
Tất cả    cần nghĩ cũng  ý cô  đang chỉ chính là nhà Khương Vân.
Dáng vẻ của Khương Vân xinh , mèo đen bắt chuột kiếm lúa mạch, Khương Vân ươm giống nuôi hành tây, cà chua cực kỳ kiếm , Khương Vân chữa bệnh, ấp trứng nở gà cũng kiếm ,  còn nuôi gà cho lữ đoàn nhà họ Trần để kiếm lương thực...
Cùng là những    đàn ông bên cạnh mang theo hai đứa con nhỏ, nhưng Khương Vân càng ngày càng rực rỡ, càng lúc càng xinh ,   cô   thể chịu phục . Cô  vẫn cảm thấy Khương Vân là do thông đồng với đàn ông mới  như !
 cô   chỉ rõ tên họ, chỉ hết sức  rằng là do cô  tự  vất vả lao động,   đường ngang ngõ tắt,  khác cũng chẳng  biện pháp nào chỉ trích cô   bóng  gió  khác.
Trương Ái Anh đang vội vã phân chia lúa mạch cũng  chịu nổi : "Được , phân chia lương thực cũng đều là dựa theo điểm công, cô  vất vả   thì  liên quan gì? Ai  việc mà  vất vả? Ai mà   nỗ lực? Chỉ   nhà cô nỗ lực mà  dễ dàng,  những  khác đều là nhặt  chắc?"
Suốt ngày chỉ   “Chúng   dễ dàng, chúng   cố gắng nhưng vẫn  vất vả,       ”.
Chẳng lẽ  khác thì dễ dàng? Người khác   nỗ lực vất vả?
Hoàng Nguyệt Cô tủi hổ như  nhưng cũng   gì nữa, cô  chỉ  sức  lóc,  đến bộ dáng vô cùng thương tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-142.html.]
Cô   như  giống như thế cả cái thôn làng  đều đang bắt nạt cô nhi quả phụ nhà cô .
Đại đội trưởng và bí thư Tống cũng  từ  ruộng trở .
Hai  bọn họ  từ cánh đồng lúa mạch của Khương Vân đến nơi trồng hành lá và cà chua để  kiểm tra. Vui mừng nhất chính là những quả cà chua đỏ tươi đó  thể gửi đến  ủy ban hội cách mạng để kiếm thêm phiếu, kết quả       xảy  chuyện ở chỗ phân chia lương thực.
Vốn tưởng rằng ở đấy   ông Phúc thì mấy tên lưu manh, lười biếng trong thôn cũng  dám  chơi . Nếu như  thể    ầm ĩ thì chỉ  thể là do ông Phúc quản   hoặc là lười quản.
Vậy thì chỉ  một  nhà Hoàng Nguyệt Cô.
Đại đội trưởng thuận miệng hỏi qua,   thấy con trai của  là Tống Chiêm Kiệt đang  ở chỗ đó vui sướng khi thấy  khác gặp hoạ, còn lộ  dáng vẻ khinh thường khi  thấy ba  nhà Hoàng Nguyệt Cô.
Ông giận sôi máu, giơ chân đá một cái  con  : "Cái thằng nhóc thối , con ngứa  ngứa miệng  ,   chỗ khác chơi!"
Tống Chiêm Kiệt: "Sao cha  đánh con? Tự  lười biếng   việc,  kiếm điểm công còn   phân chia nhiều giống như những  khác ? Làm gì  chuyện  như ? Vậy về  chúng  cũng  cần   nữa."
Đại đổi trưởng  phụ trách quản lý  bộ chuyện sản xuất và phân phối trong lữ đoàn, ông đương nhiên  thể chỉ  đơn thuần như  , còn  chú ý đến từng ảnh hưởng,... Nếu như Hoàng Nguyệt Cô kéo cả con trai và con gái  đến  cửa công xã ủy ban hội cách mạng  quỳ ở đó,  lóc kinh thiên động địa tố cáo, cho dù lữ đoàn Hồng Phong   đúng thì bọn họ cũng  thể vứt bỏ !
Có  nhiều cách để giải quyết mấy tên vô , giải quyết hồ đồ như thằng con trai  mới chính là hạ sách, thật sự  ông đây tức chết.
Bí thư Tống: "Được , cũng   tuyệt hậu ,   cô vẫn còn con cái đây ? Vậy  tiên chúng  cứ ghi  sổ sách , chờ tới  khi Tống Văn Xương lớn lên thì từ từ trả  cũng . Cả đời còn  dài nên  sợ nợ nần gì cả."
Họ cho rằng   việc thì sẽ trắng trợn bá chiếm   trả tiền ?