Bị Vương Thúy Hoa mắng, bà Tống bỏ mặc ông lão xám xịt chạy về.
Ông Tống  quen giả câm giả điếc,   tiếng nào, tùy ý để cho  khác  gì thì .
Tống Văn Xương  Hoàng Nguyệt Cô và em gái kéo trở về,  nhịn   đầu  hung dữ trừng mắt với đám  Tống Chiêm Kiệt, nhất là ông Phúc,  ghi nhớ sự phân biệt tàn nhẫn và thiên vị của họ  trong đầu.
Lúc họ  ngang qua tường nhà ông Phúc, Tống Văn Xương nhặt một tảng đá nện  trong sân, hung tợn mắng: “Ông già !”
Hoàng Nguyệt Cô chạy  khuyên   đừng tức giận ảnh hưởng đến  thể: “Đợi con lớn lên  , bây giờ  tiên cứ nhẫn nại .”
Tống Văn Xương  ghét bỏ cô : “Còn   là bà vô dụng! Ngay cả một ông già cũng  giữ  !”
Tống Văn Xương cũng  hiểu, khi  đàn ông đó c.h.ế.t   hai tháng, mỗi ngày Hoàng Nguyệt Cô đều  lóc kể lể với họ là cô  sống  dễ dàng, cần một  đàn ông giúp đỡ,  thể  thăm dò đàn ông bên ngoài.
Thường xuyên qua  với ,  khi còn đến nhà  ban đêm.
Cô     cho con cái khinh thường , nên  ngừng  lóc kể lễ, tẩy não rằng bản  sống  dễ,  trong thôn xa lánh họ là cô nhi góa phụ,  phân đủ lương thực vân vân, cô  còn  chu cấp cho con  sách...
Mấy đứa trẻ cũng từ đó càng thêm oán hận  trong thôn, nhưng cũng  nhà   dựa  sự giúp đỡ của mấy  đàn ông thì mới sống thoải mái .
Lúc  bà Tống đuổi theo, giả vờ   .
Tống Văn Xương  gai mắt bà Tống, hừ một tiếng, dẫn theo em gái đẩy lúa mạch về nhà .
Bà Tống cùng Hoàng Nguyệt Cô ở trong góc thì thầm, thường xuyên qua  với , bà  đưa  chủ ý: “Cô còn trẻ, con cái cũng lớn,  thể tự chăm lo cho bản , còn  thể giúp cô  việc, đàn ông sẽ  ghét bỏ, chi bằng tìm  một  khác?”
Hoàng Nguyệt Cô thở dài, dụi đôi mắt sưng phù: “Thím   thì dễ, một đống tuổi ,  dễ tìm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-144.html.]
Hoặc là mấy ông già  xa, hoặc là khuyết tật, cho dù tuổi xấp xỉ thì cũng chỉ  tìm mấy  trẻ tuổi như Khương Vân.
Nếu  tìm  lớn tuổi  còn  tiền như ông Phúc cũng  dễ. Mà nếu tìm  tuổi xấp xỉ,  bản lĩnh,  để ý chuyện cô   con thì cũng  dễ dàng, họ cũng chỉ  tìm những  trẻ tuổi, xinh .
Bà Tống hạ giọng : “Lữ đoàn nhà họ Trần  mở xe vận chuyển lớn, trong nhà  một nam một nữ cũng  lớn, còn ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nếu cô gả qua đó,  thể giúp   chăm sóc con cái,   chạy vận chuyển kiếm tiền, cô chăm lo việc nhà, đến lúc đó   là  thể chu cấp cho con cô  sách.”
Điều kiện  như ? Hoàng Nguyệt Cô lay động,  vẫn do dự,    như    thể để ý đến cô .
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà Tống  ý tưởng, chị gái của bà  ở lữ đoàn nhà họ Trần, Khương Vân  nuôi gà, em họ của Trần Phúc Cơ  ý Khương Vân, bà    tức  hận,  chọc Khương Vân thất bại.
Trong mắt bà , một  phụ nữ  ly hôn với gia đình bà ,  cả đời sống trong khổ sở,  ai cần! Cơm cũng  đủ ăn! Giống như nhà của Hoàng Nguyệt Cô !
Có  truyền tin, bà Tống  thể   chút ít tin tức, nghĩ  khuyến khích Hoàng Nguyệt Cô.
Nếu Hoàng Nguyệt Cô và Trần Phúc Niên thành công, đương nhiên   là  nhất, dù  bà  cũng   thật sự  giới thiệu đối tượng cho Hoàng Nguyệt Cô, bà   lợi dụng Hoàng Nguyệt Cô  hỏng chuyện xem mắt của Khương Vân.
Theo bà  thấy, Khương Vân đang quyến rũ đàn ông,  so sánh tìm   nhất. Trịnh Tất Thần là thanh niên trí thức  thể cưới hai  phụ nữ, mà Trần Phúc Niên là lái xe vận chuyển, vợ  mất, điều kiện  , bà  sẽ  cho Khương Vân toại nguyện.
Lúc , Khương Vân đang cùng hai  nhóc vui mừng bỏ lúa mạch  trong vại!
Số tiền mèo đen kiếm , của Trịnh Tất Thần và ông Phúc đều đưa  đây, còn  cô cùng bọn nhóc, thêm cả phần thưởng của cô khi  ruộng thí nghiệm.
Rất nhiều lúa mạch! Cô   sạch lúa mạch,  đó phơi nắng  mang xay xát,  bánh bao bột mì trắng lớn để khao cả nhà!
Trước khi xay xát,   sạch lúa mạch vì lúa ở ruộng  thu hoạch trực tiếp nên  bụi và đất, nếu  xây xát thì   sạch, nếu  xay sẽ ê răng.
Khương Vân dẫn theo bọn nhóc đến nhà bí thư Tống và mượn hai cái ghế dài, đặt hai bên luống  đó cắm mấy cây gậy dài, đóng đinh lên, cuối cùng rửa giường chiếu sạch sẽ.
Sau đó, bắt đầu rửa lúa mạch trong chậu lớn,  tiên bỏ  nồi đông vo rửa  thứ nhất,  bỏ  nồi tây rửa  thứ hai, cho đến khi nước trong,  còn cát bụi nữa thì thôi.