Cô  trút bỏ gánh nặng của , lúc  nũng với Khương Thịnh cô giống như một đứa con nít , khiến Khương Thịnh cảm thấy như   trẻ .
Đặc biệt là con gái còn thơm ông, kể cho ông   chuyện, còn tiết lộ với ông rằng cô   kết hôn nữa.
Lúc , Khương Vân đang ở trong nhà ươm lựa lấy hạt chắc, bỏ hạt lép  vì loại  dù  nảy mầm cũng  phát triển , chỉ tổ lãng phí  gian, nước  phân bón.
Khi gần trưa, cô  với Trương Ái Anh một tiếng rằng   về nhà nấu cơm.
Lúc , vợ Chiêm Quốc  tới cùng với một bà chị, Khương Vân  thấy bà chị    Hoàng Nguyệt Cô xem mắt sắp cưỡi xe ngựa đón cô  về, thật là lố lăng.
Vợ Chiêm Quốc  với Khương Vân: "Chị dâu,      tới tìm chị đó, chị  xem thử ."
Khương Vân  chút khó hiểu, đối tượng xem mắt của Hoàng Nguyệt Cô tìm cô? Không thể nào, cô  : “Nếu  việc tìm , thì tự đến cửa tìm,  về nhà nấu cơm , hôm nay cha  đến thăm nhà.”
Cô vội về nhà nấu cơm nhưng  tới của   bà Tống cố ý chặn .
Bà Tống hả hê  mặt, bà  tự nhận   tinh tường, nghĩ rằng khi thấy con trai  tái hôn, cô chắc chắn gấp gáp  gả cho  nào  điều kiện .
Mặc dù Trịnh Tất Thần   nhưng  thể lấy cô vì những hạn chế về địa vị. Còn  đàn ông mất vợ của lữ đoàn nhà họ Trần , bất kể ngoại hình  gia cảnh, đều  điều kiện  nhất.
Bây giờ bà  chọc quấy Khương Vân, nếu   chịu Hoàng Nguyệt Cô, Khương Vân mất cả chì lẫn chài, chắc chắn tức c.h.ế.t cho coi.
Bà  đến để “loan tin” tiện thể   nỗi đau của  khác, thưởng thức dáng vẻ bực tức của Khương Vân.
 Khương Vân   vòng qua  thèm  bà  lấy một cái.
Khương Vân   thể để cho bà như ý ?
Bà Tống nhanh chóng nhảy tới  mặt Khương Vân chặn đường cô, đắc ý : “Ái chà,    rằng cô  xem mắt với  của lữ đoàn nhà họ Trần. Ôi thế thì thôi ,   với Hoàng Cô Nguyệt   ý  .”
Khương Vân xùy một tiếng: “Sau khi con bà đoạn tử tuyệt tôn,   bà  cháu đến điên  ,   đến đây  lời tầm phào thế ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-151.html.]
Bà Tống vốn định tức giận, nhưng nghĩ tới ý định của , bà  lập tức hết giận: “Người đàn ông mà cô thích  thích Hoàng Nguyệt Cô ! Người   cần cô ! Đừng tưởng cô ngon...”
Khương Vân : “Bà mau về nhà rửa mũ xanh  đầu Tống Chiêm Cương , cơ mà màu xanh biếc như thế  rửa cũng  sạch nổi.”
Nhìn thấy Khương Vân  tiếp chuyện  mà  cứ sỉ nhục con , bà  giận sôi lên: “Đồ đàn bà lăng…”
“Đồ móng heo già sống dai!” Khương Vân trợn tròn mắt chửi : “Ai mà   mắng! Đồ bà già!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Khương Vân mắng xong huýt sáo bỏ , khiến bà Tống tức giận hừng hực.
*
Vào lúc ,  cuối con đường phía đông của thôn, Trần Phúc Niên đang cưỡi một chiếc xe ngựa,  xe chứa vài bao lúa mạch mới và Hoàng Nguyệt Cô.
Sáng sớm nay   về nhà, hai ngày nay     xe, Trần Phúc Niên  tự   giao lúa mạch cho Khương Vân, nhân tiện mang cho cô những thứ cô nhờ mua  .
Anh   tối hôm đó con gái   tìm Khương Vân, tối đó     , vì con gái  thành thật  với , con bé còn  cô đó  lắm, cô   bé là  nhất.
Kể từ đó   càng  hảo cảm với Khương Vân, vốn dĩ chỉ là thấy cô xinh , về   rung động như gặp mối tình đầu, nên   ngay với Khương Vân.
 tiếc là Khương Vân  trực tiếp  với Trần Phúc Niên rằng cô   kết hôn, khuyên Trần Phúc Niên bỏ .      mà    buông tay , cứ luôn cảm thấy cô là  thích hợp nhất, ai cũng  sánh bằng.
Ít nhất vẫn  tìm cơ hội trò chuyện riêng với cô , cho cô    là  như thế nào  hãy quyết định đồng ý  , nếu    sẽ luôn cảm thấy  thất bại vô cớ.
Tiếc là   luôn  xe, mãi vẫn   cơ hội thích hợp. Bởi vì nghĩ tới chuyện ,   từ chốt hết  lời giới thiệu của  khác, trong đó  một góa phụ còn cùng lữ đoàn với Khương Vân, nên   càng   hứng thú.
Lần ,   cố ý nghỉ ngơi hai ngày nên  đến hỏi Khương Vân thử cô  thể cho  một cơ hội để cả hai tìm hiểu   .
Anh  cưỡi chiếc xe ngựa để giao lúa mạch, khi sắp đến lữ đoàn Hồng Phong thì xuất hiện một  phụ nữ đang gánh rau dưa run rẩy  đằng .
Vì vội mà   hét lớn, yêu cầu cô  nhường đường.