Người phụ nữ  thể vì hoảng sợ quá nên lúc nhường đường  chợt ngã sang bên lề đường, cả  và gánh lăn thẳng xuống  mương!!!
Trần Phúc Niên vô cùng hối hận vì tự   trông như ác bá, nên nhanh chóng  xuống đỡ gánh và  lên.
Hỏi  mới  là  thuộc lữ đoàn Hồng Phong, thế nên bèn để  và gánh rau lên xe. Rau dưa đều dập hết,   trả vài hào,  phụ nữ   , nhưng     mắc nợ nên ép cô  nhận,  phụ nữ đành  nhận.
Vừa lên xe     mang lúa mạch cho Khương Vân, vẻ mặt của  phụ nữ  chút kỳ quái,   vốn thắc mắc nhưng cũng  hỏi.
Khi  thôn,   mong Hoàng Nguyệt Cô xuống xe, để    giao lương thực cho Khương Vân. Lúc đầu   còn lo lắng, vì   dọa  phụ nữ  ngã xuống mương, nhưng sợ hơn là nghĩ Khương Vân sẽ từ chối   vì thấy  dữ dằn.
Hoàng Nguyệt Cô  bày  dáng vẻ tội nghiệp, mắt cá chân sưng to tỏ ý là tự    , nên  van nài Trần Phúc Niên đưa cô  về nhà.
Cô   cúi đầu, ngước  Trần Phúc Niên: “Cậu gì ơi,  là   giao lúa mạch cho Khương Vân ,  đó hãy đưa  về nhà.”
Cô  đang mặc một cái áo choàng ngắn, cổ áo viền mỏng tang, bên trong mặc thêm cái áo lót, lúc  khom  xuống thì  đằng   thể  thấy hết thảy hình ảnh  n.g.ự.c cô .
Trần Phúc Niên nào  dám  cô !
 mà kéo thêm Hoàng Nguyệt Cô  giao lúa mạch cho Khương Vân,   cảm thấy   lắm, nếu giải thích   dọa bà chị ở trong thôn Khương Vân ngã xuống mương, sẽ khiến  khác cảm thấy  ác bá quá chừng.
Anh   còn cách nào khác là cưỡi xe đến nhà Hoàng Nguyệt Cô.
Một    đường  thấy Hoàng Nguyệt Cô ưỡn thẳng eo lưng   xe, mày mặt tươi như tắm gió xuân.
Đằng   một bà dì  quan hệ  với cô , lớn tiếng  theo: “Hoàng Nguyệt Cô, thế là thành  đấy .”
Đưa tới tận cửa nhà luôn ,  lắm! Khá lắm!
Hoàng Nguyệt Cô ngay lập tức nở một nụ  ngượng ngùng.
Trần Phúc Niên đang lái xe phía , lòng nóng như lửa đốt, nào thèm quan tâm đến cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-152.html.]
Cuối cùng cũng đến ngõ nhà Hoàng Nguyệt Cô, vì ngõ quá hẹp nên  thể cưỡi xe ngựa  , vì  Trần Phúc Niên dừng , lấy gánh rau xuống tỏ ý Hoàng Nguyệt Cô  thể xuống xe  .
Hoàng Nguyệt Cô do dự,   xung quanh: “Cậu gì ơi,    đó,     bên đầu ngõ .”
Trần Phúc Niên là tài xế, hiểu  rõ về  cách nên từ chối: “Không   , bà chị xuống xe ,  đến ngõ , kêu  nhà  đón chị .”
Hoàng Nguyệt Cô lập tức cau mày chực , bộ dáng    thôi, biểu cảm  mà khi cô  còn trẻ cũng vô cùng phong tình.
“Ôi chao,  nhà   mất  lâu .  một  nuôi một trai một gái, bây giờ con trai  học cấp 2, năm nào cũng  nhất. Con gái  giúp  nấu ăn  siêng năng, hiểu chuyện.”
Trần Phúc Niên   sức  mà  cô  kể chuyện, vẻ mặt miễn cưỡng  cô  xuống xe.
 Hoàng Nguyệt Cô cứ lề mà lề mề, thế nên khiến nhiều  ló đầu  xem thử.
Hoàng Nguyệt Cô chống  tường khập khiễng  về đằng , còn liếc Trần Phúc Niên đầy ý vị, Trần Phúc Niên bèn đưa gánh rau  cửa theo cô  chỉ.
Anh   cảm thấy  thoải mái , cô   thế khiến   ớn lạnh hết cả  gáy, nên mau chóng  lớn lên: “Bà chị ,  đường   cẩn thận dọa sợ chị,  xin .  còn  giao lương thực cho Khương Vân, chào chị   .”
Anh  hét lớn cho  xung quanh đều  thấy,  đó nhanh chóng lên xe vòng ngược  chạy .
Hoàng Nguyệt Cô cắn môi  về hướng   đang rời , thầm nghĩ  đàn ông  thật .
Anh  mới hai mươi lăm tuổi, sức khỏe khá , tuy cô  lớn tuổi hơn, nhưng  hiểu lí lẽ sẽ khiến  thương, con trai của cô   triển vọng, con gái thì đảm đang, cũng  thể nhờ  bọn chúng.
Vốn dĩ bà Tống chỉ  lừa cô , định lợi dụng cô  để khích Khương Vân, kết quả cô   động tâm. Cô  cảm thấy  đàn ông  chỗ nào cũng ,  trai, cao ráo,  hình chuẩn, giỏi giang, tính tình ,  bụng và chân thành.
Cô  cũng  về nhà, mà đợi   đến hỏi, quả nhiên  vài bà chị tụ  hỏi cô về  đàn ông .
Hoàng Nguyệt Cô cũng  giấu,  mà cứ như thật, như thể cô  thực sự  xem mắt với  đàn ông .
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ cần cô   như thật, chỉ cần Trần Phúc Niên  từng đến nhà cô , thì cho dù  xem mắt  nữa, lời đồn truyền ,   trong thôn cũng tin  đó, thì mấy   coi mắt Trần Phúc Niên  xem xét  rằng: “Trần Phúc Niên  là  của cô !”