Khương Vân lấy  một cái bánh kếp, bảo Tiểu Hải dẫn đám em trai theo  cô từ từ rời , cô nhẹ nhàng hỏi  đối diện: "Anh là  của lữ đoàn nào? Bị lạc đường ? Có đói bụng ,   một ít bánh kếp ở đây cho  ăn."
Cô nghĩ đây là tên ngốc sống ở thôn gần đây.
Mấy năm nay, phụ nữ  kiểm tra là  thể mang thai  hiếm muộn, ở nông thôn   nhiều  bệnh, hầu như mỗi thôn đều  mấy  đầu óc  bình thường.
Họ sẽ chạy lung tung,  khi nổi điên sẽ đánh , nhưng hầu hết sẽ  đánh  mà   ngốc.
Nếu gặp mấy  như thế, chỉ cần họ  nổi điên, thì nên cố gắng trấn an,  đó nhanh chóng rời , tuyệt đối   kích thích họ.
Khương Vân  thấy tiếng bọn Tiểu Hải chạy , liền ném bánh kếp về phía đối phương: "Anh mau ăn ."
Sau khi ném  ngoài, cô cũng lùi ,  thấy đối phương vươn bàn tay thon dài, trắng nõn chính xác bắt  bánh kếp,  đó tay  vuốt mái tóc đen rối như rong biển,  lộ  nửa gương mặt trắng mịn.
Khương Vân nghĩ: Xem  cũng  giống tên ngốc? Dáng vẻ cũng  .
Vân Mộng Hạ Vũ
Xem  đối phương  nổi điên, cô xoay  vội vàng chạy theo bọn nhỏ gọi .
Người đàn ông  trai  bụi cây cắn một miếng bánh kếp,  đó khó hiểu  Khương Vân cùng bọn nhỏ gào thét chạy , cứng nhắc nhai: "Meo meo."
Anh lập tức nhảy  ngoài, nhảy thật xa, rơi  đám rau dại  linh tuyền tưới qua,  sấp  mặt đất cắn một miếng, răng rắc.
Sau đó  nín thở, trong chốc lát biến  thành một con mèo đen.
Nó l.i.ế.m móng vuốt của , tự hỏi trong chốc lát, lăn lộn một chốc   biến thành  đàn ông  trai, đồng thời  mặt đất còn dấu vết của một con mèo ngốc.
Đáng tiếc con mèo  mặt đất  trụ  hai phút   một cơn gió thổi bay.
Các loài động vật nhỏ xung quanh càu nhàu thò đầu  .
Đến khi Khương Vân mang theo bọn nhỏ xuống núi  chuyện với Tống Chiêm Quân và mấy thanh niên đang trồng trọt, họ lập tức cầm cuốc xẻng lên núi tìm  hoang dã.
Cuối cùng họ tìm  một  đàn ông mặc một cái bao tải ở  cây, tóc  đen nhánh phiêu dật, tay chân cường tráng,  chân trần,   dính đầy vụn cỏ và tro bụi, cả  đầy bụi.
Xã viên  bắt  ,   chạy như bay,  một tiếng động chạy xuống núi, chớp mắt  xuống  núi.
Nhóm thanh niên hô hào: "Người hoang dã kìa, mau bắt lấy  ."
Ông Phúc đang kiểm tra mấy cây ngô cùng với bí thư Tống và đại đội trưởng,  thấy   hô cũng vội chạy qua xem thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-158.html.]
Họ  thấy bảy tám thanh niên trai tráng vây quanh một  đàn ông  cao,   đàn ông đó mặc cái bao tải, tóc giống như rong biển, nhóm thanh niên thì đang hô to gọi nhỏ để bắt ,    bắt , một đ.ấ.m một đá tất cả đều  rạp  mặt đất.
Ông Phúc : "Tất cả mau dừng ,  hoang dã cái gì chứ?"
Tống Chiêm Quân: "Ông Phúc, ông đừng tới gần, cẩn thận   đánh ông."
Ông Phúc: "Cậu    như ,    đánh  còn  chịu ?"
Ông  qua, nhẹ nhàng trấn an  đàn ông , ông cùng Khương Vân suy nghĩ giống , cho rằng là tên ngốc trong thôn nào đó  lạc.
Tiểu Dã  đầu  Khương Vân núp một bên, cơn gió mùa hè thổi qua trong ánh nắng chói chang, thổi bay mái tóc lộn xộn của , lộ  gương mặt  trai  giống  thường.
Mọi : "Ồ!"
Khương Quang Hỗn: "Anh  thật giống mấy  hát hí khúc, đều  trắng,  !"
Hát hí khúc đều  đánh phấn, trắng trắng,  bé cảm thấy  .
Khương Vân cũng  thấy,    thể đánh một tên ngốc như ,  còn   trai! Lấy mắt  của xã hội hiện đại thì  đàn ông   nhưng  giống phụ nữ, mà là  khí phách  hùng, đúng là nam thần!
 đáng tiếc  là tên ngốc.
 lúc ánh mắt Tiểu Dã xuyên qua   cũng dừng   cô, cùng cô chạm mắt ,  vẫn  chằm chằm  cô.
Nhìn thấy  yên lặng  đánh  nữa, ông Phúc và bí thư Tống  phiên hỏi , nhưng kết quả  hỏi   gì, vì  chỉ  nghiêng đầu rũ mắt  họ với một dáng vẻ như  đám ngốc.
Rõ ràng  mới là tên ngốc!
Cuối cùng đại đội trưởng cho  liên lạc với các thôn phụ cận, gọi họ đến nhận , đến xem   là  lạc đường ở thôn họ  .
Mấy năm nay, chuyện mấy tên ngốc  lạc xảy  thường xuyên,   thì  tìm về, còn xui xẻo thì sẽ c.h.ế.t ở bên ngoài.
Tên hoang dã  ở trong núi, nếu   tìm thấy,   chừng   c.h.ế.t đói hoặc ngã c.h.ế.t ở chỗ nào.
Tống Chiêm Kiệt tấm tắc hai tiếng: "Không cần xem, trong huyện chúng    ai  trai như  cả, xung quanh đây  càng ."
Đại đội trưởng: "Khốn khiếp, con gặp qua  bao nhiêu ? Không  ở vùng phụ cận,   là từ khe đá chui  ?"
Khương Vân lặng lẽ hỏi bọn nhóc: "Tiểu Dã ?"
Tiểu Hải: "Con chạy về nhà kêu cũng  thấy ."