Tống Chiêm Kiệt: "Vì ?"
Tiểu Hải: "Thôn nào   ngốc  trai như  mà chúng    ?"
Mọi  trò chuyện với , thôn nào  chuyện gì mới mẻ, nửa ngày liền truyền khắp nơi,   mà  một  ngốc  trai như  mà  ai ?
Tống Chiêm Kiệt   liền ngẩn , nhiều  như  cũng nghĩ  rõ ràng bằng một đứa trẻ?
"Vậy     tới đây ,  lẽ là chui  từ khe đá ?" Tống Chiêm Kiệt túm tóc.
Tiểu Hải: "Con nghĩ   là tên ngốc trong gia đình  tiền nào của thành phố lớn,  xe  đây,   lạc gia đình,   tại   lạc ở  núi chúng ."
Mọi    nhóc giải thích  đầu  đuôi, đều hỏi    nhóc .
Tiểu Hải: "Mọi   xem,   tuy bẩn nhưng da dẻ vẫn mềm mại,   là  từ nhỏ  cần  việc, còn  ăn ngon."
Đôi chân trắng của Tiểu Dã tuy rằng dính bùn đất nhưng mu bàn chân lộ   trắng  như đồ thủ công mỹ nghệ,   vết xẹo  vết chai,  thấy liền    là chân   lao động.
Nhìn Tống Chiêm Kiệt  những  khác, hằng ngày lao động  đất, làn da là màu đồng cổ hoặc màu lúa mì, chỗ trắng nhất thì cũng là màu  đậm.
  đàn ông ,   dính đầy tro bụi nhưng làn da  trắng tinh.
Đám  Tống Chiêm Kiệt  nhịn  gật đầu: " là như ."
Tiểu Hải  : " mà  lẽ     lâu ,    tóc   dài như , ít nhất cũng nửa năm   cắt tóc? Chậc chậc,  lẽ nhà   ở   xa,   thể là  tìm ."
Cậu nhóc   như ,   đều  Tiểu Dã bằng ánh mắt đồng cảm.
Tiểu Dã nghiêng đầu  miệng Tiểu Hải mở  khép , trong mắt ngập tràn nghi ngờ.
Khương Vân quan sát  đàn ông  trai nhưng  lôi thôi ở  mắt, cảm thấy con trai   đúng,  lẽ là đứa nhỏ của gia đình trong sạch nào đó  lạc, lưu lạc dân gian.
Cô hỏi: "Vậy  khi chúng  phát hiện    thì   ăn gì, ở ? Con  xem dáng    cân đối,  khỏe mạnh,  giống như   ăn no."
Nghe cô  dáng   cân đối, Tiểu Dã theo bản năng ưỡn n.g.ự.c lên.
Tiểu Hà: "Chúng  hỏi   ." Cậu nhóc liền hỏi Tiểu Dã: "Ngày hôm qua   ngủ ở ? Ăn cái gì ?"
Tiểu Dã cúi đầu   nhóc, dáng vẻ đơn thuần, vô tội.
Tống Chiêm Kiệt: Anh con  nó  giả bộ nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-160.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Khương Quang Hỗn: "Anh  là yêu tinh!" Ban đầu chỉ  thấy mái tóc xù xì, bây giờ thấy   ,  bé cảm thấy đây là yêu tinh.
Khương Quang Dập: "Ngu ngốc, yêu tinh chỉ là trong truyện bịa  thôi,   thật."
Khương Quang Hỗn  như ,  những đứa nhỏ cũng theo đó đón mò nào là hồ ly tinh, chồn tinh, xà tinh các kiểu.
Trên mặt Tiểu Dã lộ  biểu cảm ghét bỏ.
Mấy  bí thư Tống và ông Phúc trở về.
Ông Phúc : "Nếu   ở vùng phụ cận, cứ chờ thanh niên trí thức Trịnh từ huyện về, bảo   đăng một bài báo, xem thử là đứa nhỏ nhà ai  lạc, mau đến đón về."
Hôm nay Trịnh Tất Thần  lên huyện  công tác tuyên truyền,  lẽ hai ngày nữa mới trở về.
Chạng vạng tan ,   tụ tập ở trong sân phơi của lữ đoàn để xem náo nhiệt, cán bộ lữ đoàn dẫn mấy  xã viên ở vùng phụ cận đến để nhận .
Kết quả một    một ,  bộ đều  .
Ông Phúc : "Tám phần cũng  ."
Bí thư Tống: "Nếu thật sự  , ngày mai gửi lên xã? Để họ đưa đến nơi tập trung mấy  mất tích."
Tiểu Dã   thế lập tức vểnh tai,  đầu  chằm chằm Khương Vân, sợ cô chạy mất.
Khương Vân  chút bất đắc dĩ, mỗi khi cô  ,  sẽ lập tức  theo, cho nên Tống Chiêm Kiệt bảo cô chờ chút .
Cô đành để cho hai  nhóc dẫn theo đám em trai  nấu cơm, cô tạm thời ở  chỗ .
Rốt cuộc bây giờ trời  tối đen, bí thư lữ đoàn thôn họ Từ dẫn theo một  phụ nữ  năm mươi tuổi đến nhận .
Vừa  cửa,  phụ nữ đó  la lên: "Phán Phán,  con  chạy đến đây,  tìm con  lâu đấy!" Hai tay bà  nắm lấy cánh tay Tiểu Dã.
Tiểu Dã nhíu mày, im  lặng tiếng tránh né,  cho bà  bắt lấy  .
Bà Từ hai mắt đẫm nước mắt,  đến kinh thiên động địa: "Phán Phán, con   ,  nhận   ? Là  đây mà, , theo  về nhà, từ khi con  lạc   đến mờ mắt."
Làm  Tiểu Dã  thể  cùng bà ,  nghiêng  tránh né cái ôm của bà .
Bí thư Từ la lên: "Đứa nhỏ , trốn  mấy ngày như , ngay cả   cũng  nhận  ? Thật sự là hồ đồ."
Bí thư Tống và đại đội trưởng giúp hòa giải, bảo Tiểu Dã theo bà  trở về nhà .
Bà Từ cũng  đến thật đáng thương, một mực  con , Phán Phán ơi.