Khương Quang Dập : "Cháu thấy nó chơi với đám mèo ở đằng , bây giờ thì   thấy nữa."
Khương Vân buồn bực: "Chẳng lẽ thật sự  trở thành mèo hoang  nhà ?"
Những lời bọn họ  chuyện với   lọt   tai Tiểu Dã một chữ nào, lỗ tai  giật giật,  đầu  chằm chằm cô,  kêu meo meo với cô nhưng  cắn chặt lấy môi.
Không thể meo !
Khương Vân thấy đôi mắt đen sâu kín* mà  , tựa như   gì, tiến gần thêm hai bước, hỏi : "Anh  thể hiểu   chuyện ?"
*Sâu sắc và  để lộ , từ những góc sâu kín nhất của tấm lòng 
Tiểu Dã chỉ  cô chằm chằm, ánh mắt càng ngày càng dịu dàng.
Bà Lý  : "Ô kìa,  trai trẻ   nàng dâu xinh  đấy."
Bí thư Tống thấy  ai đến nhận  thì bàn bạc  nên đưa đến công xã .
 Ông Phúc : "Quả thật là  tìm thấy ai,  hết ở  lữ đoàn của chúng  , chờ   nhà ai đến tìm thì   ."
Ông cũng cảm thấy  hoang dã   thở ôn hòa,  chút cảm giác quen thuộc khó hiểu,  đáng sợ chút nào.
Nếu  tìm thấy  nhà của , đưa về công xã cũng giải quyết như  mất tích, còn  thu xếp chỗ ở,  bằng ở  lữ đoàn, lúc đấy báo cáo với công xã một cái, cho Trịnh Tất Thần lên huyện đăng báo là  .
Đại đội trưởng  : " thấy      sức lực của một tốp , nhất định  bản lĩnh."
Ông  xem ai  thể  việc theo tiêu chuẩn  .
Tống Chiêm Kiệt  chút hứng thú với Tiểu Dã, bây giờ cũng  sợ , cũng trêu ghẹo : "Này,   em,  theo chúng  thấy thế nào?"
Tiểu Dã phớt lờ bọn họ, chỉ  chằm chằm  Khương Vân, cô  thì  liền  theo.
Ông Phúc cũng phát hiện   chằm chằm   và Khương Vân, vì  lặng lẽ bàn bạc với Khương Vân một chút.
Hai   lý , thế nhưng đều cảm thấy  một chút quen thuộc  thể giải thích với  đàn ông, hơn nữa cảm thấy   sẽ   bọn họ  thương tổn.
Ông Phúc: "Nếu  thì để cho    theo  .  sống cùng thanh niên trí thức Trịnh, thêm  nữa cũng  đông."
Bí thư Tống sợ   thể đột nhiên phát điên các loại.
Tiểu Dã tức khắc lắc đầu với Khương Vân và ông Phúc, tỏ vẻ  sẽ  phát điên mà đánh .
Tống Chiêm Kiệt: Ha ha, bây giờ thì   ngốc nữa ?
Vừa  thì ngốc nghếch hỏi một  , bây giờ  còn  lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-162.html.]
Tên ngốc  rốt cuộc là từ  đến, thật là kỳ lạ!
Làm     thể   mỗi Khương Vân và ông Phúc, chẳng lẽ  cũng  đồ ăn của nhà Khương Vân là ngon nhất ?
Nghĩ như thế thì   cảm nhận  sự lạnh lùng của cái  chằm chằm của  đàn ông , dường như đang khinh thường kẻ ngốc.
Tống Chiêm Kiệt  điều mà não  bổ  đ.â.m cho một cái, tên ngốc chắc hẳn   ý nghĩ như  .
Ông Phúc cũng hiểu  rằng  sẽ  nổi điên mà đánh : "Lúc chiều các  đuổi theo để đánh   thì   cũng chỉ bỏ chạy, nếu     lấy đá và gậy khiêu khích   thì   cũng  vật   xuống đất."
Bí thư Tống thảo luận với đại đội trưởng, để ông Phúc đưa  quyết định.
Lúc  cũng  muộn nên từng  đều về nhà ăn cơm, bí thư Tống còn nhờ con trai  đưa cơm cho  đàn ông.
Lúc  hai  em cũng cầm đèn lồng đến đón mấy  Khương Vân bọn họ, để họ mau mau về nhà ăn cơm.
Mấy  Khương Vân   thì Tiểu Dã cũng lập tức sải chân để bắt kịp bọn họ.
Khương Vân  đầu   , phát hiện    chằm chằm, ánh mắt dịu dàng  mang theo khát khao, thậm chí còn lộ  một chút tủi .
Khương Vân: Thật là kỳ lạ, thế mà   cảm thấy    !!!
Cô cố tình phớt lờ ,  đó cô  hai bước thì  bước một bước, cô ngoảnh đầu    thì    yên  động đậy, chờ bọn họ  thì  theo .
Nhìn dáng vẻ tủi  của , Khương Vân  với ông Phúc: "Nếu  thì... để   ăn với với chúng   ?"
Ông Phúc: "Được!"
Hai  em lập tức vẫy tay với : "Đến đây, đến đây."
Tiểu Dã vui vẻ mà khóe miệng cong lên,  với bọn họ  bước nhanh đến.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiểu Hà: "Oa, chú  lên thật là , thật  trai!"
Lúc , Thiết Đầu và Trụ Tử cũng cảm thấy chậm như rùa, cũng chạy đến: "Ha ha, tên  hoang  chơi thật là vui!"
Trụ Tử còn  vươn tay sờ tay của , trông thật là mạnh mẽ.
Dáng tươi  của Tiểu Dã vụt tắt, mặt mày lập tức lạnh lùng, Trụ Tử sợ tới mức loạng choạng lùi  hai bước.
Tiểu Hà vỗ tay : "Chú đừng tức giận nha,  Trụ Tử là  ."
Trụ Tử gật đầu như củ tỏi: "Người ,  , cháu là  !"
Lúc  Tiểu Dã mới mím môi, nheo đôi mắt phượng hẹp dài sâu sắc mà liếc Trụ Tử  hiệu cho  nhóc tránh ,  đó nắm lấy tay Tiểu Hà.
Tiểu Hà kinh ngạc mà  .