Tiểu Dã  xuống  nhóc với ánh mắt dịu dàng.
Tiểu Hà  ngại ngần  dấu cho  đong đưa cánh tay*, cách trẻ con kết bạn  độc đáo, chỉ cần cảm thấy phù hợp sẽ lập tức trở lên quen thuộc.
*Giống kiểu đánh đu như  nè  , nhưng ở đây Tiểu Hà đu cánh tay Tiểu Dã
Tiểu Dã nhấc nhóc lên và lắc qua lắc  một cách dễ dàng khiến Tiểu Hà bật  ha ha.
Tiểu Hà: "Tiểu Hải, chơi vui lắm, các    chơi ?"
Tiểu Dã  dáng   cao, trực tiếp xách bốn cái đầu củ cải đỏ quả là dễ như trở bàn tay,  cho bọn nhóc vui vẻ mà  ha ha.
Thiết Đầu và Trụ Tử hâm mộ c.h.ế.t  !
Tiếc là, Tiểu Dã thậm chí còn  cho bọn nhóc một vẻ mặt .
Khương Vân thấy bọn nhóc chơi điên cuồng như , vội vàng nhắc nhở bọn nhóc về nhà ăn cơm.
Hai  em  món cà tím hấp nước tương, một nồi sủi cảo áp chảo, ngoài  còn  một nồi canh rau.
Giang Vân đang lẩm bẩm xem con mèo hoang    , Tiểu Hà đánh mắt thì  thấy một con mèo đen  từ cổng , kêu meo meo một tiếng  trèo lên tường, chạy  phòng chính  chạy mất...
Chạy...
Từ đầu đến cuối  vượt quá một phút đồng hồ!
Khương Vân cả giận: "Con mèo hoang  thật sự hoang dã!"
Tiểu Dã chớp đôi mắt vô tội, trong trẻo sánh lên mà  cô.
Khương Vân     chút ngại: "Ăn cơm thôi."
Mấy ngày hôm nay Trịnh Tất Thần  lên huyện để tuyên truyền, buổi tối cũng  về, chỉ  mấy  bọn họ ăn cơm. Điều khiến Khương Vân và ông Phúc cảm thấy kinh ngạc là mặc dù  thêm một  đàn ông hoang dã  rõ nguồn gốc, nhưng bàn ăn vẫn  hài hòa,   một chút bất hòa nào.
Hơn nữa hai đứa nhóc  hòa thuận với , giống như  một nhà,  hài hòa mà  tự nhiên.
Thật sự  kì lạ!
Khương Vân thấy  điên một chút, nhất là khi  đàn ông luôn thích dùng một đôi mắt đen sâu kín mà  cô với ánh mắt dịu dàng, tưởng chừng như !
Ăn cơm xong, Khương Vân rửa bát, ông Phúc kiểm tra bài tập của hai  em một chút.
Tiểu Dã đang  như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn ở đằng  đột ngột  dậy,  qua giúp Khương Vân rửa bát, động tác của   nhẹ nhàng  nhanh, chỉ một lát  sã rửa xong.
Khương Vân: "..." Sao  cảm thấy  khó hiểu  hiển nhiên như thế nhỉ?
Sau khi rửa bát xong,   xách theo thùng đựng nước sải bước mà . Không bao lâu , Khương Vân thấy  bước  như bay mà xách theo hai thùng đựng nước  , tưới vườn rau , tưới xong thì    ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-163.html.]
Khương Vân: "Cha ,  ..." Sao    kỳ quái như ?
Ông Phúc: "Cha nghĩ là   nhất định là   ,  hề ngốc."
Khương Vân: " là  ngốc, còn  chủ động  nữa." Vừa rửa bát  tưới rau.
Tiểu Hải: "Anh   ở nhà chúng  ăn cơm  lúc."
Tiểu Hà: "Mẹ, ông nội, con cảm thấy  trai  chơi vui lắm,     ."
Tiểu Hải: "Có  chúng  quen   ?"
Cậu nhóc   như  thì Tiểu Hà cũng  quen,  sợ  một chút nào.
Điều   giống cảm giác của Khương Vân và ông Phúc, mặc dù  đàn ông   kỳ quặc nhưng   cho bọn họ cảm thấy  thiết,  thấy sợ hãi một chút nào.
 mà  lớn sẽ    suy nghĩ của  một cách tùy tiện, tránh  cho   hiểu lầm, trẻ còn thì  khác và chúng  sợ những gì chúng  .
Tốc độ xách nước của Tiểu Dã  thể so sánh với  bình thường ,  cầm hai thùng nước trong tay mà   thể   một cách tự nhiên như  bình thường , nhanh chóng tưới xong luống rau còn đổ đầy cả lu nước.
Người đàn ông cao lớn, tuấn tú  ở trong sân, dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã,  đỏ mặt,  thở hổn hển, một chút mồ hôi cũng  .
Hai  em: "Oa, giỏi quá!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông Phúc cũng  : "Người còn trẻ sức thật lớn, sức lực khỏe như một con trâu ."
Khương Vân mím môi : "Thường thì   sức lớn thì ăn nhiều cơm, Tiết Nhân Quý còn  thể ăn một đấu gạo một bữa nữa mà, sức ăn của   so với cha thì cũng  khác  nhiều lắm, cũng  nhiều chút nào."
Thời gian cũng muộn , ông Phúc bảo Khương Vân cài cửa cẩn thận, còn ông dẫn Tiểu Dã rời .
Tiểu Dã lưu luyến mà  đầu   Khương Vân, cuối cùng vẫn  theo ông Phúc rời .
Ánh trăng  dần hiện , sáng ngời ngợi, ông Phúc  quen đường thôn làng, mượn ánh trăng soi mà bước  vững vàng.
Khi bọn họ  ngang qua, những con mèo đang  ngay ngắn  tường của những ngôi nhà ở hai bên, chúng nó cùng  chằm chằm  Tiểu Dã như thể đang chào.
Khi đang , Tiểu Dã bỗng nhiên dùng cả hai tay nhấc ông Phúc lên, dọa cho ông Phúc hoảng sợ mà nhảy dựng lên.
Anh nhấc ông Phúc lên, tiến lên một bước  nhẹ nhàng thả ông xuống, đá những hòn đá  chân ông .
Ông Phúc ngạc nhiên  : "Trời ơi, mắt của  trai   thế, trời tối  mà còn  thể  thấy đá ở  mặt đất nữa hả?"
Tiểu Dã nhoẻn miệng , vỗ vai ông Phúc, tỏ ý với ông là  thể tiếp tục  , phía   an .
Trong lòng ông Phúc lập tức thấy ấm áp,  trai  thật , thật   ngốc một chút nào, hơn nữa còn   bụng và hiểu chuyện nữa. Ông đột nhiên sinh  một suy nghĩ một  trai  như  thì  thể để cho   mất,  thì ở  và sống như  một nhà.
Hơn nữa hai  em  thích , Khương Vân cũng  cự tuyệt ,  cũng đối xử   với Khương Vân và bọn nhỏ!
Nghĩ như , ông Phúc lập tức trở nên thoải mái.