Hiện giờ khu vườn rau tư nhân   bảo vệ bao quanh bởi hàng rào cây xanh tự nhiên, mấy con ch.ó mèo  Khương Vân nuôi bằng nước linh tuyền đều đến hỗ trợ trông cửa, thật sự đừng  ai nghĩ tới việc hái trộm dưa.
Bọn họ hái  hai sọt lớn, Khương Vân  dùng đòn gánh khiêng trở về, cuối cùng  thấy  đàn ông  nhanh chóng duỗi tay mỗi bên một sọt nhẹ nhàng xách lên, bước  thoải mái nhanh nhẹn giống như  thường đang  đường.
Bốn đứa nhỏ nhanh chóng chạy  đuổi theo , hi hi ha ha tươi  vui vẻ.
Khương Vân   sững sờ,  hiểu vì  cô luôn  một loại cảm giác hài hoà kỳ quái là thế nào?
Cô cũng chạy nhanh đóng cửa gỗ , kéo thùng nước đuổi theo.
Kinh Trạch Diễm ở chỗ thanh niên trí thức  thấy, nhịn   miệng đầy mùi chua mở miệng  với Thường Nhi Phục: “Anh  xem cái tên ngốc     trúng cô ?”
Sau khi  một đám mèo bắt nạt thì Thường Nhi Phục cũng chẳng  tâm trạng gì, cả  đều héo rũ,   đang tính mở miệng  còn  thể vì , là bởi vì cô quá lẳng lơ, kết quả   thấy một con mèo đen trắng đang  ở  rào tre vườn rau  tới.
Con mèo hoa: “Meo.”
Thường Nhi Phục lập tức cảm thấy trời đất như  cuồng, chạy nhanh lùi về : “Mau  cuốc đất thôi.”
Tuy rằng hiện tại ruộng cũng   việc gì nặng, nhưng cuốc đất, nhổ cỏ, bắt côn trùng cũng đều là việc  .
Kinh Trạch Diễm hận thấu mấy cái con mèo   ở  rào tre vườn rau của Khương Vân, trông chúng chẳng khác gì mấy con ác ma lúc nào cũng  chằm chằm cô ,  để cho cô   trong vườn hái trộm cà chua, dưa chuột và mấy loại dưa .
Khương Vân mang tụi nhỏ đưa dưa đến lữ đoàn, chia cho mấy  bí thư Tống một ít, còn chia cho nhà Trương Ái Anh một ít. Đây là đồ hiếm , ngoại trừ trong tập thể lữ đoàn thì những nhà bình thường cũng   .
Bí thư Tống mới từ phía  thôn trở về, thật sự là đang sứt đầu mẻ trán, cảm thấy kiếp sống của bí thư cũng  một mặt u ám, nhưng lúc   ăn  một miếng dưa ngọt thanh  miệng thế là  cảm thấy đời  vẫn  tươi , kiếp sống của bí thư thật là vui buồn lẫn lộn.
Chuyện hôn nhân của Hoàng Nguyệt Cô coi như là xong, ông Từ phá nát nồi niêu, chén gáo, lu nước của cô , chuyện gian tình giữa cô  và Tống Trường Đối bây giờ cũng trở thành trò , ở trong thôn cũng chẳng  một tên đàn ông  đắn nào  tới gần cô .
Về phần Tống Văn Xương  thương, mấy ngày nay cũng   cách nào  học .
Mọi   chuyện trong chốc lát, bí thư Tống   với ông Phúc: “Tối hôm qua  trai    chuyện gì bất thường ?”
Ông Phúc: “Không, ngủ  ngoan,   phát  đến rạng sáng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-171.html.]
Vốn dĩ bí thư Tống  để   lữ đoàn hai ngày để quan sát xem ,  sợ  sẽ nổi điên gì đó. Hiện tại  thấy ánh mắt sạch sẽ của ,  còn   giúp Khương Vân  việc, hoá   là một  bình thường.
Chỉ là    mà thôi.
 hình như   thể  hiểu một chút, chắc hẳn   là  điếc,  chắc chắn cũng   là  câm bẩm sinh, chắc là còn  nguyên nhân gì khác, tám phần là  lạc  mất trí nhớ.
Bí thư Tống cũng  lo lắng nữa, mấy  bọn họ và ông Phúc cùng  thương lượng đưa  đàn ông hoang dã   đến công xã tra xét. Nếu như   gì bất  cả  thì tạm thời cho   sổ hộ khẩu nhà ông Phúc của lữ đoàn Hồng Phong.
Nếu như về    tới nhận hoặc là  nhớ   chuyện cũ  thì sẽ để  về nhà.
Hễ là chuyện gì ở trong thôn  thì nhất cử nhất động đều  trong mắt của  , căn bản cũng chẳng  bí mật gì đáng , cho nên   ít những bọn gián điệp ấn núp ở trong thôn.
Sau khi thương lượng  thoả, ông Phúc  trở về nhà Khương Vân, phát hiện Tiểu Dã đang giúp  câm cho gia súc ăn, bốn đứa nhỏ thì đang tính sổ sách mấy ngày hôm nay.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông Phúc gọi  , ông   dẫn   đến công xã xem ,  đó sẽ tạm thời để   sổ hộ khẩu của nhà .
Ông Phúc hỏi : “Cậu  vui ?”
Tiểu Dã cúi xuống  ông,   lời nào.
Tiểu Hải: “Chú  vui ạ.”
Ông Phúc: “Chúng   cho  một cái tên,  theo  thì là họ Viên, gọi là gì mới  nhỉ?”
Tiểu Hà: “Viên Dã! Chú  là  hoang dã,  thì gọi là Viên Dã!”
Con mèo đen nhà bọn họ bởi vì là con mèo hoang nên  mới đặt cho nó cái tên là Tiểu Dã.
Hai mắt Tiểu Dã  về phía Tiểu Hà,   một lời nào.
Tiểu Hải: “Chú  đồng ý ạ.”
Khương Quang Dập  : “Hiện tại  Tiểu Dã  biến thành mèo hoang , trong nhà chúng    một chú cũng tên là Tiểu Dã.”