Vì thế bọn họ cứ quyết định cho  sống ở đây và cho  sổ hộ khẩu như , đặt tên cho  là Viên Dã, ông Phúc  dẫn   lên công xã.
Hai  em nhỏ: “Ông nội,  lúc  lên công xã, hôm nay cũng mang trứng gà đưa đến nhà ăn luôn  ạ.”
Hiện tại bọn họ  cần  đợi họp chợ mới  đưa trứng gà đến nhà ăn công xã nữa, chỉ cần cách mấy ngày đưa đến một  là . Chủ yếu  Viên Dã ở đây,   thể chọn trứng gà ,  cần  để ông nội vất vả nữa.
Vì thế ông Phúc  đưa Viên Dã theo, chọn hai cái sọt trứng gà mang đến công xã. Ngoại trừ nhà ăn, còn  cả  vợ Tần cũng mua một ít trứng để bán lẻ cho  khác, nhân cơ hội  kiếm thêm một chút điểm, cả hai  em đều  ủng hộ.
Khương Vân   bọn họ   tới công xã, cô mang theo lương khô để buổi trưa cho bọn họ ăn lót  một chút, đừng để  đói bụng.
Viên Dã nhận lấy gói vải bố từ trong tay Khương Vân, ánh mắt của   nhộn nhạo ý , dịu dàng  cô.
Khương Vân cũng    đắc ý cái gì!
Thật sự say !
Buổi chiều  khi ăn cơm trưa xong, Khương Vân  đến lữ đoàn mượn một cái cuốc canh tác, mang theo bốn đứa nhỏ tiếp tục  đào đá ở đất tư nhân.
Một mảnh đất lớn như   thể để lãng phí , đào lên sớm một chút còn thể  cỏ cho súc vật ăn.
Trong lúc bọn họ đang bận việc   thấy Viên Dã khiêng đòn gánh chạy tới đây,  buông cái gánh trong tay xuống lấy cái cuốc canh tác trong tay Khương Vân qua, bắt đầu  đào đào.
Khương Vân: “…”
Ông Phúc cũng chạy chậm  đây  cho bọn họ  chuyện hộ khẩu của Viên Dã.
Khương Vân liếc mắt trộm  Viên Dã,  giúp cô  việc đúng là thuận buồm xuôi gió, chỉ mới   lâu thôi mà dường như  thuần thục như  .
Không  tại , tự nhiên cô   chút  ngượng ngùng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh là một   rõ lai lịch, nhưng  rõ vì  đối với một   rõ lai lịch như  cô   một loại cảm giác  quen thuộc, thật sự say .
Thôi bỏ qua,   rối rắm nữa.
Khương Quang Hỗn: “A,  Tiểu Dã ở bên  kìa!” Cậu bé chỉ  mấy con mèo cách đó  xa, quả nhiên ở đằng đó  một con mèo đen  hình  uy vũ.
Khương Vân vội gọi nó, nhưng mà nó   chạy tới, ngược  còn chạy  cùng mấy con mèo khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-172.html.]
Lại chạy…
Khương Vân: “Được , mèo hoang chính là mèo hoang, nuôi cũng  .”
Cho nó uống nhiều nước linh tuyền thế  gì!
Không đúng, mấy con động vật nhỏ  từng uống qua nước linh tuyền thì  gì  con nào  lưu luyến như ?
Nhìn một đàn gà mái trong nhà xem, một đàn  cứ mỗi   thấy cô là giống như  thấy tổ tông chứ đừng  là  thiết.
Còn cả một đám chó mèo ở trong thôn nữa, cứ hễ con nào  từng  cô cho uống qua nước linh tuyền là  chủ động giúp cô trông vườn rau.
Tiểu Dã    khác thường.
Viên Dã  đào đá    trộm cô,  thấy hai má cô  phồng lên, bộ dáng  tức giận nhưng   xinh ,  nhịn   đầu lưỡi   ngứa một chút,  l.i.ế.m cô một cái.
Lúc  Khương Vân cũng  lúc  qua , tim  nhảy hẫng một nhịp nhịn    l.i.ế.m khoé miệng .
Tầm mắt của Khương Vân nhanh chóng rời , Viên Dã  đang  khiêu khích cô ? Vậy mà cô còn chẳng phản cảm, là vấn đề ở phía cô ? Cô   hoài nghi là do bản     bình thường.
Viên Dã  thấy má cô chậm rõ đỏ bừng, hai mắt  nhịn    chằm chằm nhiều hơn.
Khương Vân     cho ngượng ngùng, nhanh chóng chạy qua chỗ khác đào đá.
Tuy rằng Viên Dã   ,  qua còn  ngốc nhưng  việc   nhanh nhẹn,   cả Khương Vân và ông Phúc  đào đá trong vòng mấy ngày mà  chỉ cần  trong vòng một chốc một lát.
Quả thật đào đất còn nhẹ nhàng giống y như  hái dưa .
Tụi nhỏ đều há hốc tròn cả miệng: “Chú Tiểu Dã thật sự lợi hại!”
Cả Khương Vân và ông Phúc cũng  khỏi ngạc nhiên, như    là nhặt  của báu đấy chứ?
Ông Phúc mỉm  : “Một  Viễn Dã   thể   bằng mấy  .”
Khương Vân: “Ăn cũng  nhiều lắm.” Thật đúng là sức lao động thần tiên!
Có Viên Dã hỗ trợ,  mau bọn họ  đào  một tảng lớn đất trồng, chất tảng đá ở một bên, dựa theo yêu cần của Khương Vân, ông Phúc dẫn bọn nhỏ  một cái ao lớn, đến lúc đó sẽ tiếp tục lấp đất ở đây.
Khương Vân còn  trồng cây cỏ, rau dại ở chỗ , lúc đó sẽ trực tiếp nuôi thả gà vịt ngỗng, heo dê bò. Tổng cộng  ba mẫu đất, nếu như đào  hết  thì quả thật chỗ    là một mảnh đất nhỏ.