Chạng vạng tối, đám  Kinh Trạch Diễm tan  trở về,  thấy Viên Dã đang ở đất tư nhân của Khương Vân chăm chỉ giúp cô  việc, bọn họ nhịn     ngoài quan sát.
Dương Tinh: “Sức lực của   lớn thật, đào đất mà cũng nhẹ nhàng giống như lấp đất.”
Mọi  đều  cái mặt đất  cứng như thế nào, cũng  dễ dàng chút nào.
Nhậm Hướng Thành mỉm  : “Ông Phúc là   nên  hồi báo  , giống như nhặt  một đứa con .”
Tuy rằng ông  nhận con gái với cháu nội  nhưng mà tuổi cũng  lớn,   một đứa con trai thì càng  thể giúp  nhiều hơn.
Kinh Trạch Diễm bĩu môi: “Các   cái gì ? Rõ ràng chính là Khương Vân nhặt  một tên đàn ông hoang dã. Mấy   hai bọn họ xem, dáng vẻ giống như đôi vợ chồng nhỏ, chắc thích lắm!”
Nghe thấy cô   như , những  khác    qua, quả thật cũng  một loại cảm giác tình cảm vô cùng ăn ý.
Má ơi,  là như ,   tình cảm của hai   quá nhanh  !
Kinh Trạch Diễm lập tức đắc ý hẳn lên: “Cho nên là các   cần lúc nào cũng  cô  tự lập tự cường như thế nào , hiện tại cô  thấy điều kiện của  đàn ông   tồi, còn   nhanh chóng nhảy bổ  còn gì, cô  cũng   ngốc!”
Dương Tinh   lọt tai: “Cô  thấy   nhảy bổ lên lúc nào?”
Kinh Trạch Diễm tự cho là   lý, cố ý  về phía phần đất tư nhân bên , lớn tiếng  chuyện châm chọc Khương Vân nhằm để cho Khương Vân  mất mặt.
Khương Vân còn đang nghĩ đến chuyện con mèo Tiểu Dã với Viên Dã, căn bản chẳng  thấy điều cô  đang lải nhải.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kinh Trạch Diễm thấy cô  đáp   cảm thấy là do cô  chút chột , tức khắc  tưởng  đang ở thế chiếm thượng phong, cực kỳ thoả mãn. Đột nhiên   từ nơi nào  một nắm bùn bay tới,  nghiêng  lệch đáp thẳng  miệng cô . Cô  vô thức nhai, lập tức cảm giác  vị bùn đất.
Ê răng!
“A a a a… phụt phụt phụt!”
Cô  chạy nhanh như bay về chỗ thanh niên trí thức để  súc miệng.
Mấy  Dương Tinh đều kinh ngạc : “Cô    ,  đột nhiên  ăn bùn thế?”
Nhậm Hướng Thành lặng lẽ chỉ về phía bên , thấp giọng : “Hình như là từ bên  bay qua.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-173.html.]
Ở chỗ đó Viên Dã cùng bốn đứa nhỏ đang đào đá, còn ném  lung tung, chắc hẳn lúc đó  cẩn thận ném bùn  trúng miệng của Kinh Trạch Diễm.
Dương Tinh mỉm : “ là thực sự khó hiểu.”
Ở bên  Viên Dã đang phủi bùn đất trong ngón tay ,  mím môi, thu hồi ánh mắt lạnh lùng từ bên đó , tiếp tục chăm chỉ  việc.
Khương Vân xoa mồ hôi đầy  trán, đưa mắt qua  xung quanh kinh ngạc : “Một buổi chiều  mà chúng     của cả nửa tháng !”
Chính xác!
Mấy đứa nhỏ  đây đều là công lao của chú Tiểu Dã.
Khương Vẫn cũng mỉm  : “Viên Dã,   ăn cái gì? Buổi tối   cho  ăn.”
Viên Dã cúi xuống  mặt cô, làn da của cô trắng như tuyết, bởi vì  việc   nóng nực cho nên hiện giờ  lộ  vẻ trắng hồng,  đặc biệt mê ,  liếm.
Khương Vân đưa tụi nhỏ về nhà nấu cơm , ông Phúc cùng với Viên Dã  tiếp tục thu dọn vườn rau một chút.
Sau khi Khương Vân cùng với hai  em thương lượng một chút, cả hai đứa nhỏ cùng với hai  em họ đều   ăn sủi cảo rau hẹ.
Lúc nấu cơm Lý Quế Chi  thích phiền toái, một  Kiều Mỹ Anh lo liệu  hết  quá nhiều việc, cho nên nhà bọn họ  ít khi  sủi cảo.
 Khương Vân   sợ phiền toái chút nào, đối với cô chỉ cần bọn nhỏ ăn vui vẻ,  sợ ăn cơm muộn thì sẽ cùng  .
Khương Vân  bột mì, Tiểu Hà cầm lưỡi hái nhỏ  cắt rau hẹ, Tiểu Hải quấy trứng gà và dùng dầu lên chiên, hai  em họ thì hỗ trợ  lấy củi lửa.
Hai đứa nhỏ vốn dĩ   nấu cơm, bây giờ ở nhà Khương Vân cũng  học  cách nhóm lửa.
Khương Vân trộn bột mì xong   cắt rau hẹ, Tiểu Hà cũng  bắt đầu xong, kỹ năng dùng d.a.o của thằng nhỏ  tồi, hơn nữa còn  chú ý an  nên Khương Vân cũng   lo lắng.
Làm sủi cảo phiền toái nhất là cán vỏ, hai đứa nhỏ Tiểu Hải, Tiểu Hà đều  thể  , Khương Vân chỉ cần bao sủi cảo cho nên    xong cũng  nhanh.
Chờ tới khi bên ngoài trời  thấy rõ, ông Phúc đưa Viên Dã trở về, Khương Vân cùng tụi nhỏ cũng  gói xong sủi cảo. Khương Quang Dập và Khương Quang Hỗn cùng  đun nước, còn lột vỏ tỏi giã .
Trong phòng tràn ngập khí trắng lượn lờ, bọn nhỏ   vui vẻ, mùi thơm của sủi cải rau hẹ từng đợt phiêu lãng  bên ngoài.