Viên Dã dừng ,  hiệu cho bọn họ  giỏ.
Tiểu Hải  hề do dự, nhanh chóng chui  cái giỏ,  đó   Viên Dã gánh lên.
Tiểu Hà còn  đặt thùng đựng nước lên đầu : "Không dính  cháu!"
Tiểu Hải gõ  thùng nước của  nhóc, bọn trẻ bắt đầu  điên cuồng.
Khương Vân: "..."
Cô hét lên: "Đi nhanh lên , mưa lớn hơn bây giờ!"
Viên Dã gánh bốn đứa nhóc, lúc  ngang qua Khương Vân thì đưa tay nắm chính xác lấy tay cô. Bàn tay to bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cô sải bước về phía .
Khương Vân vô thức giãy giụa nhưng  tránh , chỉ  thể   kéo chạy. Ngay  đó mưa  rơi xuống, lộp bộp, bọn nhỏ  vui vẻ kêu to.
Đến gần lữ đoàn, Khương Vân vội vàng  to: "Đi tránh mưa!"
Lúc , một tia chớp xẹt qua, mưa to trút xuống, Viên Dã giơ tay lên chắn  đỉnh đầu Khương Vân, nhẹ nhàng đẩy một cái  đưa đến  mái hiên lữ đoàn,  và bốn đứa nhỏ ở phía  cũng  ướt.
Bọn trẻ  ướt nhưng    sợ hãi,   đó chạy  khỏi giỏ,  đùa đạp bong bóng nước trong mưa.
Bên  tòa nhà  tụ tập một vài , cũng  những đứa trẻ chạy  để tham gia hàng ngũ đạp nước,  lớn  rằng đó là một cơn mưa .
Ông Phúc: "Hai năm  quá khô cằn, năm nay  thể mưa, năm nay là mùa bội thu!"
Một nhóm xã viên  mắc mưa đang trú ở  lầu lữ đoàn đang  chuyện  rôm rả, ngay từ đầu bọn họ đều chú ý đến Viên Dã.
Anh cao lớn,   trai  yên tĩnh, đặc biệt là đối với ông Phúc và đám  Khương Vân thì dịu dàng đến kỳ lạ.  khi  bọn họ ánh mắt   lạnh lùng, hầu như   nhiệt độ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-178.html.]
Tất nhiên là cũng   ác ý gì, giống như   các đối tượng  liên quan. Có lẽ bởi vì  quá  trai, khí chất quá lạnh lùng, mặc dù   đôi mắt lạnh lùng và nhàn nhạt, các xã viên cũng  quan tâm. Phải  rằng nếu là  trong thôn đừng  dùng ánh mắt lãnh đạm , cho dù là lúc gặp mặt   nhiệt tình thì bọn họ đều  ông chủ  vui,  lẩm bẩm nửa ngày!
 đối với Viên Dã, bọn họ cũng   gì cả.
Vân Mộng Hạ Vũ
Viên Dã  định cư ở trong thôn  vài ngày,   cũng gặp nhiều  nên  tò mò như  nữa. Hơn nữa  vẫn   lời nào,  trả lời câu hỏi của bọn họ, bọn họ tự  tìm câu trả lời  cũng  hỏi nữa.
Nói qua   cũng   ai  về nhà của Hoàng Nguyệt Cô.
Dù  đây cũng là quả dưa lớn nhất ở lữ đoàn Hồng Phong mấy năm gần đây, ngày nào cũng ăn no, tiêu hóa  lâu vẫn  tiêu hóa xong, bởi vì còn  chuyện tiếp theo!
Ông Từ  cũng   là  hiền lành,  khi trở về thế nào cũng nuốt  trôi khẩu khí , cảm thấy chính  đang  cắm sừng .
Suy  nghĩ , ông  chạy đến trường trung học cơ sở ở xã để báo cáo Tống Văn Xương  rách giày của  !
Vợ Tống Trường Đối   nhưng vì ở cùng một thôn nên  đuổi cùng g.i.ế.c tận, kẻo hàng xóm  cô  lòng  độc ác   gì,  ông Từ .
Báo cáo  đột nhiên nổ  trong trường. Bởi vì ở trong trường,    xây dựng cho  một  cảnh gia đình là cha   chết, một   kiên cường, bất khuất để nuôi  ăn học. Mẹ   là  phụ nữ vĩ đại đến thế nào,   hiếu thảo và gian khổ   ,    học tập thật  để trả ơn  như thế nào.
Và kể từ khi ông Phúc  giúp đỡ cho   nữa, gần đây     với giáo viên rằng ông Phúc quá già, cuộc sống  dễ dàng. Cậu    ông Phúc tiếp tục hỗ trợ, nên  tiên hãy cho   nợ học phí,  đó   từ từ trả .
Nhà trường đang xem xét việc chọn    hình tượng tiêu biểu, khen thưởng cho  , thương lượng miễn học phí cho  , hơn nữa còn cử    học nhưng cũng để gửi   đến học tại một trường trung học miễn phí của huyện!
Một điều  như , nếu như thành công,   sẽ là một tấm gương tích cực của xã.
Kết quả  ông Từ  rối ren như , những bạn học từng  Tống Văn Xương bắt nạt cũng lặng lẽ hợp lực  để báo cáo với giáo viên.
Trong nháy mắt, tường đổ nên   đẩy thì   đột nhiên phát hiện Tống Văn Xương là  trong ngoài  giống , nội tâm u ám dơ bẩn.
Ví dụ, nếu ai đó chọc giận  ,   sẽ giở trò  lưng  . Không ăn cắp sách của  khác  ném  hố xí thì cũng nhồi nhét bùn  túi của  khác.
Trước đây giáo viên khen   thích lao động,  sợ bẩn,  sợ mệt mỏi, chủ động giúp trường đào hố xí.  thật  là vì     trộm nhà vệ sinh nữ! Sợ     thấy thì  dễ giải thích, cố ý cầm xẻng   giúp trường đào hố phân phía !