Cậu  cũng  từng  việc với một  tên côn đồ bên ngoài trường học, khoe khoang rằng bản     tiền và  đến nhà ăn của quân doanh công xã để uống rượu! Số tiền đó chính là tiền ông Phúc cho    học!
Còn   báo cáo rằng    nguyền rủa ông Phúc vì  g.i.ế.c c.h.ế.t con trai , xúc phạm  hùng liệt sĩ...
Sau đó dù     , cũng   khác từ từ đào , chỉ là  thể tin rằng một đứa trẻ mười mấy tuổi mà  thể   điều .
Nghe   bàn tán về những chuyện , ông Phúc cũng chỉ  thở dài.
Mọi  trò chuyện vui vẻ, một nhóm trẻ em cũng chen chúc ở đó để chơi trò chơi thảy đá, thuận tiện   lớn  chuyện tầm phào. Cho dù bọn chúng   hiểu gì cũng  trì hoãn  sự phong phú của những trò chơi của .
Khương Vân   cũng chỉ im lặng, cô nghiêng đầu  bên ngoài, mưa lớn như trút nước, cô cũng  thể về nhà, chỉ  thể tiếp tục ở   chuyện tầm phào.
Viên Dã  bên cạnh cô ở bên ngoài, cả  thanh niên trẻ là  đang  nóng,  ở gần cô cũng thấy  nóng. Đặc biệt là khi  nắm tay cô, lòng bàn tay cũng nóng, bây giờ nhớ  cô còn   ngượng ngùng.
Cô đang suy nghĩ lung tung thì thấy một  một  trong mưa đang lảo đảo lao tới.
Khi  nọ đến gần, cô mới nhận  đó là Tống Văn Xương!
Tống Văn Xương giống như con gà nhúng nước,   mang cặp sách và một chút hành lý, chạy nhanh từng bước lao   lầu lữ đoàn. Cậu  lau mặt một cái thì lập tức  thấy Khương Vân, Viên Dã, còn  cả đám  ông Phúc.
Khuôn mặt của   lập tức  đổi, một tia hận thù lóe lên trong mắt  .
Viên Dã lạnh lùng   , thuận thế kéo Khương Vân về phía   một chút.
Đám  ông Phúc cũng  thấy Tống Văn Xương đang vô cùng chật vật, khung cảnh ồn ào lúc đầu nhanh chóng trở nên yên ắng.
Từng đôi mắt  chằm chằm    trong im lặng.
Nếu như  đây,    tức giận từ lâu.  bây giờ    cố gắng kìm nén, cuối cùng  ông Phúc,  về phía  một bước,  đó quỳ gối "rầm" một tiếng  chân ông Phúc: "Ông ơi, cháu sai , ông giúp cháu ."
Mặc dù    cảm thấy  sai, nhưng    nếu    nhận  sai lầm của , ông Phúc sẽ  tha thứ cho chính .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-179.html.]
Cho nên  ngụy biện cũng vô ích,    sẵn sàng, dù  khác  chỉ trích bản    dạy dỗ chính    cũng cố gắng lắng .
"Cháu  thể   học, cháu   học   từ khi còn nhỏ. Nếu cháu  thể tiếp tục  học, sẽ tốn công vô ích."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ông ơi, cháu sai , cháu  dám nữa. Sau  cháu sẽ theo quy tắc, nếu cháu  thể tiến cử  đại học, cháu sẽ hiếu kính với ông..."
Cậu  bật , nước mắt cũng lăn dài để cầu xin.
Ông Phúc lạnh lùng   , cảm xúc cuồn cuộn, đều là những khoảnh khắc mấy  em ở chung khi còn nhỏ.
Tất cả đều  rằng khi bạn già  sẽ vô cũng nhớ nhung quá khứ, đắm  trong quá khứ mà  thể kiềm chế, sẽ lạnh lùng với con  và  thứ ở hiện tại hơn.
Không, ông Phúc nghĩ    như , ông nhớ nhung quá khứ, nhưng cũng sẽ   lỡ hiện tại.
Bây giờ ông  cháu trai, con gái và một đứa con trai nuôi là Viên Dã, ông sẽ  lưu luyến quá khứ.
Xấu xa chính là  xa,  thể  đổi .
Cậu  tự  đến để cầu xin, nhưng   để nhận  những sai lầm, mà là bởi vì  cúi đầu. Với loại   ăn năn , tha thứ cho   chính là tự thiêu.
Năm đó khi Tống Văn Xương ở cùng ông, thừa dịp ông Phúc  chú ý mà  lục lọi,  trộm tiền tiết kiệm của ông,  tìm  thì tìm nhiều cách khác  để lừa gạt.
Tiếc là ông Phúc cũng  nhả tiền tiết kiệm để  cho  , bởi    cảm thấy ông Phúc   thật sự thương  , còn đề phòng  .
Cậu  cho rằng nếu thực sự trở thành một gia đình, ông Phúc sẽ  đề phòng  nữa. Cậu  suy nghĩ dù  Hoàng Nguyệt Cô và Tống Trường Đối  một chân, tại   để cho cô  quyến rũ ông Phúc. Vì ,    xúi giục Hoàng Nguyệt Cô, để cho Hoàng Nguyệt Cô nhờ một bà lão đến  mai cho ông Phúc.
Ông Phúc   xong sắc mặt đen  ngay tại chỗ, ông trực tiếp từ chối để cô   cần   những lời như .
Hoàng Nguyệt Cô cũng cảm thấy  hổ đến sợ hãi, nhưng Tống Văn Xương   xem đây là việc lớn, còn buộc Hoàng Nguyệt Cô  quyến rũ ông Phúc.
Chỉ cần gạo sống nấu thành cơm thì  gì là  ?
Cậu  bảo Hoàng Nguyệt Cô cởi sạch quần áo và ngủ trong chăn ông Phúc, chờ đến khi ông Phúc về nhà,    chuyện  thành công một trăm phần trăm ?