Kết quả tuy ông Phúc hiền lành nhưng   điểm cứng rắn  thể phá hủy,  thấy cô  xuất hiện  giường của   ban đêm,   thẳng những lời cay nghiệt. Hai nhà cắt đứt quan hệ để   bọn họ  cần lui tới với  nữa, còn dùng hai mươi đồng để cắt đứt.
Lúc đó Tống Văn Xương cũng  coi trọng chuyện , cảm thấy ông Phúc chỉ là nhất thời tức giận, qua một thời gian là  thôi.
Nào  , ông Phúc thật sự quyết tâm  để ý tới bọn họ nữa.
Bây giờ Tống Văn Xương và Hoàng Nguyệt Cô trở thành chuột qua đường, trường học, hàng xóm  chào đón, nhà trường cũng bàn bạc để đuổi  .
Lúc    mới  sợ,  để ý nỗi đau   của  mà  lóc đến tìm ông Phúc xin tha.
Thật  may, ông Phúc   một chút hy vọng   . Thực sự  khác , ông   lãng phí sức lực của  nữa.
Nếu   là  vạch trần những thói  thì    cầu xin tha thứ ?
Không,    nhận sai,    nhận sai vì hành động của . Cậu  chỉ cầu xin buông tha cho hành vi của  để phơi bày sự hối hận mà thôi!
Loại   thì  thể tha thứ!
Ông Phúc hờ hững đảo mắt, ngay cả dạy dỗ, khuyên nhủ cũng    nữa. Nếu còn còn  lời để  thì còn  là còn chờ mong, còn chờ mong sẽ  tuyệt tình, nhưng mà ông  thật sự tuyệt vọng với Tống Văn Xương .
Ông Phúc xoay , trở về văn phòng lữ đoàn theo mái hiên trong sân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Văn Xương lập tức gào , tuyệt vọng gào thét: "Ông ơi, cháu sai , ông tha thứ cho cháu …"
 bóng lưng ông Phúc quyết tuyệt mà lạnh lùng,   một chút nể tình.
Ánh mắt tuyệt vọng của Tống Văn Xương đỏ như máu,   lập tức trừng mắt  Khương Vân bên cạnh, tức giận chỉ  cô: "Cô, đều do cô, đều do cô và con trai cô mê hoặc ông của !  hận tất cả các ngươi!"
Có  trách cứ  : "Cậu  mất trí  ,  liên quan gì tới Khương Vân?"
Tống Văn Xương  chỉ lo giận chó đánh mèo,   nhào về phía Khương Vân: "Cô  c.h.ế.t !"
"Ầm" một tiếng, Viên Dã nhấc chân đạp   ngã  mặt đất, một cước đạp lên lưng Tống Văn Xương,  đó cúi  túm lấy cổ Tống Văn Xương, hung hăng ném    ngoài.
Tống Văn Xương giống như diều đứt dây  ném xuống nước bùn bên ngoài,  sấp ở đó gào thét.
Trời mưa càng lớn hơn.
Mọi  ngạc nhiên một  nữa, sức mạnh của  trai thật là lớn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-180.html.]
Chờ Tống Văn Xương chật vật rời , qua nửa tiếng đồng hồ, mưa và mây thu, bầu trời vốn âm u trong nháy mắt sáng chuang, màu xanh da trời  giống như rửa qua nước.
Mọi  đều  về nhà, nên về nhà nấu cơm.
Vừa mới mưa xong,  mặt đất  vũng nước sẽ trở nên lầy lội, bọn trẻ đều mang giày cỏ màu đỏ nhạt  chân trần xông  đạp bong bóng nước, giẫm đến mức bùn lầy văng khắp nơi,  đó  lớn ha ha.
Khương Vân   chút khó xử, giày vải   qua bùn đất  coi như hỏng , cô cũng  cởi giày vải   chân trần về nhà.
Viên Dã  cô, lẳng lặng vươn tay về phía cô, ý bảo   thể ôm cô.
Gương mặt trắng như tuyết của Khương Vân trong phút chốc đỏ lên, cô vội vàng cởi giày  xách lên liền chạy.
Mí mắt xinh  của Viên Dã   rủ xuống, lặng lẽ thu dọn đồ đạc đuổi theo.
Ông Phúc    còn , vỗ vỗ cánh tay của Viên Dã, nhỏ giọng : "Phụ nữ đều sẽ ngượng ngùng."
Viên Dã  ông, ngượng ngùng? Anh nắm chặt nắm tay, cảm giác lòng bàn tay còn sót  cảm xúc ấm áp của bàn tay nhỏ bé của cô,   l.i.ế.m liếm cô.
Ông Phúc để  về nhà , tự   lữ đoàn tính điểm công.
Chờ Viên Dã về nhà, Khương Vân  bắt đầu chuẩn  cơm chiều.
Anh đem dụng cụ đều đặt ở trong chuồng của sân gia súc, trở  trong sân phát hiện   mưa quá lớn, chuồng gà vịt ở chân tường  đổ một góc,  liền  qua dọn dẹp một chút.
Buổi trưa Khương Vân hái đậu cô-ve từ vườn rau về rửa sạch một chút, buổi tối hầm tương cà và đậu cô-ve.
Cô thấy Viên Dã đang thu dọn ổ gà, bộ dáng   chút bất thường nên  qua hỗ trợ.
"Lúc xếp đá,  thể từng viên xếp lên,  đan chéo  như ." Khương Vân nhẹ giọng ,  đó từng hòn từng hòn  mẫu cho , còn giảng cho  một chút nguyên lý.
Hai  cách  gần,  ngửi thấy  thở trong veo quen thuộc   cô,  nhịn  cúi đầu,  cách nguồn suối trong veo  gần hơn một chút,  ngửi mái tóc của cô như thường ngày, cọ cọ gò má cô.
Khương Vân  mẫu xong, vỗ vỗ cổ tay : "Thử xem."
Anh   nhúc nhích.
Cô nghiêng đầu  , ánh mặt lúc  trời sáng rực, nắng chiều treo ở phía tây thiên đỏ rực, tản  tia sáng vàng óng ánh ấm áp. Tia sáng  rơi  trong ánh mắt của , giống như một mảnh hải dương nóng rực màu vàng,  đem cô hòa tan mất.
Cô vội vã  dậy,  sang bên hái đậu cô-ve.