Bên đó   lớn quen  học sinh tiểu học nên  hỏi tên tuổi, lữ đoàn của thanh niên chính trực, dũng cảm đó, nhưng họ  đầu  thì chẳng thấy ai cả.
Một học sinh tiểu học chỉ về hướng Khương Vân và Viên Dã rời : "Ở đó."
Có  đuổi theo,    con ch.ó ngất xỉu  hiểu chuyện gì đang xảy .
"Anh nghĩ xem tại  con ch.ó   bất tỉnh?"
"Là  thanh niên  đánh ?  thấy   một tay che chở đứa bé, một tay đ.ấ.m  đầu chó."
Lúc , con ch.ó đột nhiên mở mắt, bật dậy  điên cuồng bỏ chạy.
Mọi  ngơ ngác .
Cùng lúc đó, Khương Vân  kéo Viên Dã rời khỏi hiện trường, cô      vây quanh cảm ơn nên  dẫn Viên Dã xuống đường. Trên đường , cô còn tìm một  loại thảo dược để cầm máu, chắt lấy nước cốt bôi lên vết thương của ,  lẽ vì  còn khỏe nên m.á.u cầm  nhanh.
Đến ngã ba đường, cô  theo hướng của lữ đoàn Hồng Tinh.
Viên Dã chỉ về phía bên : "Ở đó."
Khương Vân: "Anh  chó cắn,  xử lý vết thương ."
Viên Dã khẽ nhíu mày, thấy  chút phiền phức,  lắc đầu: "Khỏi ."
Khương Vân mở khăn tay  xem, quả nhiên nước cốt  dính  vết thương, đang bắt đầu đóng vảy,  còn chảy m.á.u nữa.
Nhìn vết thương , Khương Vân nhớ tới    chó cắn, tim cô chợt thắt ,  khỏi  chút choáng váng. Tại  cô  quan tâm đến  nhiều như ? Ngay  đó cô  tìm  lý do,  ngốc nghếch  hiểu nhiều chuyện, ở trong mắt cô,  giống như một đứa trẻ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghĩ  thì tuy  hiểu nhiều chuyện nhưng  vẫn  sẵn lòng giúp đỡ  khác, về  lỡ  gặp chuyện gì nguy hiểm,  cũng  mà  cần suy nghĩ thì  may chuốc họa   thì khổ.
Cô   mắt , nhẹ nhàng : "Viên Dã, cho dù      gì  chăng nữa thì  mong   bảo vệ bản   .      thương."
Anh luôn bám riết lấy cô, đối xử với cô vô điều kiện, khiến cô vô tình để   sự bảo bọc của .
Viên Dã gật đầu,  đó giơ ngón tay cái gõ nhẹ lên lông mày Khương Vân: "Không sợ."
Nê Hoàn Cung hồn chính, đứa nhỏ mất hồn chính là ở đây   ngoài.
Khương Vân : "Vậy về nhà , nếu    thể  chuyện thì bọn trẻ vui  ."
Lúc cô bước tới cửa, Khương Vân  thấy mấy con mèo đang  dạo bên ngoài, cô  khỏi  lẩm bẩm: "Con mèo đen     , tại  cứ  ở ngoài chứ  chịu ở nhà."
Viên Dã thấy cô cúi  tìm kiếm trong bụi cây, ánh mắt tối sầm , khẽ nắm chặt tay, bên   một con mèo đen kêu “meo meo”  cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-188.html.]
Khương Vân: "A, tìm  , Tiểu Dã,   về nhà?"
"Meo meo." Con mèo đen hướng về phía cô kêu.
Khương Vân đưa tay về phía nó   hiệu cho nó uống nước linh tuyền nhưng nó chỉ kêu meo meo   đầu bỏ chạy.
Đến lúc Khương Vân  tìm mãi  thấy, cô tặc lưỡi: "Bỏ , cứ  lang thang thoải mái."
Cô  thẳng , trong lòng  chút thất vọng, cô cảm thấy giữa  và chú mèo nhỏ   một sợi dây liên kết chặt chẽ, nhưng bây giờ nó  chủ động cắt đứt sợi dây liên kết  khiến cô cảm thấy khó chịu   nên lời.
Cô thản nhiên  đùa với Viên Dã: "Con mèo  nhặt  chạy mất ,  cũng là do  nhặt ,   đến khi nào  chạy mất."
Viên Dã thấy cô tuy rằng tươi , nhưng âm cuối cùng  run lên, nước mắt rơi xuống, cô lập tức hoảng sợ.
"Không!" Anh chặn đường cô, kiên quyết : "Sẽ !"
Khương Vân  đẩy : "Về nhà."
Ông Phúc ở nhà nấu ăn cùng hai  em.
Tiểu Hải nhào bột  bánh kếp, Tiểu Hà cắt rau để xào, còn   nhóm lửa.
Điều mà  đây chúng  thể   khi ở nhà họ Khương thì bây giờ khi  theo Tiểu Hải và Tiểu Hà, từ nhóm lửa đến cắt cỏ, rửa chén, chúng  thể   việc.
Khương Vân: "Về  đây! Nấu gì mà thơm quá !"
Tất cả   đều  chào đón.
Viên Dã  ở cửa, một  đàn ông cao gần như chạm  đỉnh cạnh cửa nên  cúi đầu xuống một chút. Anh  với   trong phòng: " là Viên Dã."
Ôi,  hoang  thể  ?
Ông Phúc ngạc nhiên  .
Bốn  em đang cùng Khương Vân  chuyện về bữa trưa, lúc  chậm hơn nửa nhịp, Tiểu Hải  kịp phản ứng : "Chú Viên Dã  !"
Khương Quang Hỗn chạy tới, vỗ  tay Viên Dã an ủi: "Chú Viên Dã, cuối cùng chú cũng   . Nếu chú còn   cháu còn tưởng chú  câm, em trai cháu ba tuổi mà còn    thì   là ngu ngốc đấy!"
Tuy Viên Dã  so  bằng một đứa trẻ ba tuổi nhưng   vui.
Tiểu Hà: "Tiểu Hải, nấu thêm một món ăn mừng chú Viên Dã  thể  chuyện, he he."
Khương Quang Hỗn hét lên: "Anh  ăn trứng bác với lá hẹ."