Đi đường một lúc, con đường ngày càng tệ hơn. Vừa  trời mưa, đường đất  dễ  bánh xe qua  ép thành những ổ gà lởm chởm,    gập ghềnh.
Qua một cú xóc nảy lớn,   đều  nảy lên nghiêng ngả trái , hai  bé   sợ hãi chút nào, còn Khương Vân  nắm chặt lấy vách ngăn, sợ  xóc lên  nữa.
Viên Dã lợi dụng từng đợt xóc nảy tiến  gần cô hơn, cuối cùng duỗi cánh tay đặt  phía  cô, để nếu cô  ngã xuống cũng   đánh bật trở  đập về .
Lại tiếp một cú xóc nữa, Khương Vân rốt cuộc bám  chắc,  thể lắc lư sang một bên, cũng may Viên Dã  đợi sẵn ở đó, giữ chặt lấy cô  để cô ngã.
Hai  đều mặc quần áo mỏng, nhiệt độ    nóng đến mức  Khương Vân cứng đờ một hồi, cô vô thức xê dịch sang một bên.
Viên Dã phát hiện động tác của cô, nhưng  âm thầm siết chặt vòng tay,   câu nào, vờ như   chuyện gì xảy , sợ cô sẽ  hổ.
Khương Vân: “...” Được thôi,  cũng giả bộ   gì ha?
 xe xóc quá, cô cũng chẳng quan tâm gì  nữa, cứ để mặc  ôm cô  lòng, kẻo   lăn trong xe như hai thằng nhóc , thế thì  hổ  bao.
Hai  nhóc lăn lộn như hai củ cải trong xe,  ầm cả lên, còn bảo  và Viên Dã mau  chúng .
Khương Vân dựa  vòng tay của Viên Dã,  khỏi bật .
Vân Mộng Hạ Vũ
Còn ông đội trưởng Kinh cũng  xóc đến nỗi  ngậm  tẩu thuốc mà rơi xuống thùng xe, ông  chỉ  thể giữ chặt lấy vách ngăn kẻo  lăn  ngoài.
Bộ dạng nhếch nhác , còn  là vẻ nghiêm túc như ban nãy nữa, khiến Tiểu Hà bật .
Đột nhiên, chiếc máy kéo rú ga  tắt máy.
Ngay lập tức, những cú xóc và tiếng ầm ầm biến mất, khoảnh khắc yên tĩnh  khiến  cảm thấy  chân thực.
Người tài xế phiền lòng : “Xe  hỏng ,   sửa  .”
Xe máy kéo của công xã mua là đồ cũ, dùng lâu  nên thường xuyên  hỏng hóc.
Kinh Kỳ chỉ liếc mắt  cũng   gì, nhanh chóng vỗ n.g.ự.c đang đập thình thịch của , ho khan hai cái  bắt đầu hút thuốc.
Ông   hút một cái để bình tĩnh !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-196.html.]
Xe  xóc nảy nữa, Khương Vân cứ dựa  Viên Dã thế  cũng kì, thế nên cô lặng lẽ thoát khỏi vòng tay của .
Viên Dã im lặng  cô, âm thầm buông tay , khiến cô tưởng   yên  lặng tiếng trượt  khỏi lòng .
Khương Vân lấy cà chua cho bọn nhỏ ăn, kêu mấy đứa nhỏ chia cho ông đội trưởng.
Kinh Kỳ đang vẫy tẩu thuốc, ông  khinh thường mấy loại thức ăn dành cho phụ nữ với trẻ em , vì chúng chả giống đồ ăn, mùi vị  nhạt nhẽo, sản xuất tốn diện tích, lãng phí phân bón, thật sự vô tích sự.
Y như bọn trẻ ngày nay, đứa nào cũng chỉ  cái mã!
Tiểu Hải thấy ông   thích cà chua của  nên tự lấy về ăn một .
Ây da,  ngọt  mềm, nước tan  trong miệng, ngon quá  mất!
Tiểu Hà  ăn cà chua   với Kinh Kỳ: “Ông ơi, ông  thể hút nhiều thuốc như  , bởi vì t.h.u.ố.c lá chứa  nhiều nicotine.”
Mặc dù Kinh Kỳ rũ mắt xuống phớt lờ  bé, nhưng điều   ngăn cản  việc  bé  tuyên truyền tác hại của t.h.u.ố.c lá đối với sức khỏe: “Ông ơi, ông thấy quả cà chua   ạ? Phổi của cháu giống như thế  , đỏ hồng khỏe mạnh. Còn phổi của ông thì…” Cậu bé   tìm ví dụ minh họa, đúng lúc  thấy bánh mì đen nhẻm  xóc  từ trong túi của Kinh Kỳ.
Cậu bé  : “Giống cái bánh mì đen  nè ông ơi, đen xì luôn,   lợi cho sức khỏe chút nào. Ông  nên hút thuốc nữa , nếu hút nữa thì phổi  đen tới một mức nào đó, khói thuốc sẽ biến thành chất lỏng, khiến phổi của ông  tắc nghẽn, ông sẽ khó thở,  cứ ho   ho, đến khi ông  viêm phế quản, viêm phổi, và…”
“Khụ, khụ, khụ…” Kinh Kỳ   bé  đến ho dữ dội, hút ngụm thuốc cũng  sặc.
Tiểu Hà tiến lên vỗ lưng thông cảm: “Ông ơi, ông bảo vệ phổi của   ạ.”
Kinh Kỳ đột nhiên cảm thấy cái tẩu thuốc mà ông  từng say mê  còn thơm nữa!
Tiểu Hà lấy một quả cà chua đỏ tươi nhét  miệng Kinh Kỳ  : “Ông ơi, ông ăn ! Nếu ông ăn nhiều cà chua, phổi của ông sẽ đỏ trở , mấy khói đen  sẽ  loại bỏ hết đấy ạ.”
Cậu bé  như thật,  hề chột .
Kinh Kỳ: “...”
Khi ông vô tình cắn  quả cà chua, nước ngọt chảy  miệng, cái miệng già vì tuổi lớn mà hút thuốc, nên nếm mấy món ăn nhạt nhẽo   vị gì mấy năm qua, đột nhiên nếm  một mùi vị thơm ngon đến lạ.
Tẩu thuốc thật sự  thơm nữa!!!