Khán giả  hiểu, chỉ  lớn tiếng la lên, hò reo ầm ĩ.
Viên Dã: " sức lớn."
Đại đội trưởng: "Sức  lớn cỡ nào?" Âm thanh phát  từ trong kẽ răng.
Khương Vân vội chạy  : "Sĩ quan, Viên Dã thật sự  khỏe,  trong thôn  đều     sức khỏe gấp bốn năm   khác." Cô , miễn cho dọa vị đại đội trưởng  sợ, dù  thật , họ cũng   Viên Dã khỏe đến cỡ nào.
Đại đội trưởng gật đầu, xoay xoay cổ tay, khen: " thật là sức lớn, thị lực cũng  ,  cũng điềm tĩnh  sợ sệt, là   thể  việc lớn."
Anh   đầu  vẫy tay, bảo  đem giấy báo danh  đây, tự  lấy một tờ cho Viên Dã: "Mau tới điền ."
Viên Dã lắc đầu: "Không ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tất cả   đều kinh ngạc  , sĩ quan trẻ tuổi bây giờ cũng tin lời Khương Vân, đúng là đầu óc   vấn đề thật, hiện nay  gì  ai từ chối lời mời  quân nhân?
Phải  rằng bây giờ   thập niên năm mươi sáu mươi, tham gia quân ngũ  nguy hiểm, hiện nay  quân ngũ chính là bát cơm bằng sắt,   ưa chuộng, bao nhiêu  vận dụng quan hệ để đưa con cái   quân ngũ.
Sau khi tham gia quân ngũ, sẽ  tiền trợ cấp, chờ  sĩ quan còn  cả tiền lương, lương thực thì một tháng mỗi  hai mươi hai cân, nhưng thật  chính là  ăn gì cũng .
Hơn nữa, họ mỗi ngày đều  dầu, nước, cuộc sống  hơn   bao nhiêu  so với nông thôn.
Chàng trai ,   thể từ chối lời mời của đại đội trưởng.
 là đầu óc  vấn đề!
Khương Vân nghĩ Viên Dã là họ tìm , còn  mất trí nhớ, nếu như  quân ngũ  thể giúp  tìm  nhà.
Cô lặng lẽ níu quần áo , bảo   thể  .
Ánh mắt Viên Dã lập tức  chút tủi , im lặng  cô: Cô ghét bỏ , cô đuổi  !
Khương Vân  chịu nổi ánh mắt khiển trách cô, vội vàng : "Bộ đội  , còn  thể giúp  tìm  nhà."
Viên Dã chỉ cô,  kéo đầu của Tiểu Hải: "Người nhà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-201.html.]
Khương Vân: "..."
Anh cũng   ngốc nha!
Sĩ quan trẻ tuổi tự giới thiệu một chút,   là trung đội trưởng của tiểu khu quân sự, gọi là Lý Minh Vệ. Anh   với Khương Vân: "Người yêu của cô là bẩm sinh khỏe mạnh, chỉ cần  bộ đội tăng cường huấn luyện một chút là  thể đạt thành tích. Một khi  cấp  lựa chọn, sẽ  đãi ngộ vô cùng ."
Khương Vân  kiềm  đỏ mặt, nhưng  vội giải thích, dù   rằng   là  yêu của  thì  giải thích vì   cùng  mang theo hai đứa nhỏ   ngoài.
Mấu chốt là  đối xử với cô   thiết,     là  yêu mà là  một nhà thì   cũng  hiểu.
Viên Dã  sĩ quan trẻ tuổi   là  yêu của Khương Vân, mà gương mặt Khương Vân đỏ bừng nhưng   giải thích,  lập tức vui mừng, thậm chí còn thẳng lưng, thể hiện  xứng đáng là  yêu của Khương Vân.
 mà,     đặc huấn hai tháng, Viên Dã lập tức từ chối,  !
Hai ngày cũng  !
Lý Minh Vệ thấy đại đội trưởng  vẻ mặt tha thiết, nhất định  bắt   nhóc  về,   cũng chỉ đành dùng hết mưu mẹo của bản , ý bảo Viên Dã qua một bên  chuyện.
Khương Vân cảm thấy  mất mặt mũi của   là  , nên bảo   , cô ở  giải thích với Lý Minh Vệ.
Lý Minh Vệ: "Đồng chí Viên Dã, nếu  đồng ý tới đặc huấn bộ đội, đến lúc đó với bản lĩnh của  tuyệt đối  thể ở   bộ đội  cần đổi nghề. Nếu  thể ở ,   thể tha hồ ăn bánh bao, một tháng  thể  trợ cấp phiếu lương thực mười hai cân rưỡi, cân rưỡi dầu, phiếu tám mươi centimet vải, cân rưỡi trứng gà, nửa cân đường đỏ, nửa cân đường trắng, cân rưỡi thịt, thấy ?"
Anh   ở thôn thiếu thốn vật dụng, nhất là thịt, đường, vải, phiếu lương thực, nhà bình thường cũng  kiếm , chỉ cần sử dụng mấy thứ , thì  thể nào  .
Viên Dã  xong  chút động lòng, tuy   thích ăn nhưng   cho Khương Vân và bọn nhóc ăn thịt heo.
Lý Minh Vệ  biểu cảm lay động của  lập tức  thêm: "Cậu nhóc,  còn trẻ mà  đạt  thành tích gì,  kiếm chút gia nghiệp thì   nuôi vợ con?  ? Cậu  vợ  dáng vẻ xinh ,   là   chịu  khổ,  chịu  mệt, chẳng lẽ  nhẫn tâm để cô  cả đời ở nông thôn hứng gió, phơi nắng? Còn  hai đứa con  trai như ,    cho nó một tương lai   ?"
Viên Dã: "  thể."
  thể  .
Lý Minh Vệ: "..." Không ngờ   nhiều thế,  chỉ dùng ba chữ đuổi  ?
"Cậu nhóc,  thử một tháng , một tháng huấn luyện khẳng định  kết quả, đến lúc đó..."