Viên Dã nhận lấy nhưng cũng  ăn ngay mà cầm lấy một con d.a.o gọt hoa quả bắt đầu gọt vỏ, gọt vỏ  mỏng  gọn gàng từ đầu đến cuối,  đó  đưa quả táo  cho Khương Vân.
Khương Vân bảo  cắt , chia mỗi  ăn một miếng.
Viên Dã nhanh chóng bỏ một phần tư quả  trong miệng, tuỳ tiện  lệ nhai hai .
Khương Vân  thấy   ai ở bên ngoài, cô  dặn dò Viên Dã: “Anh  bộ đội   lời  của cấp ,  gì  hiểu   rõ thì  hỏi. Nếu như  khác bắt nạt ,    với cấp    tự  đánh , …”
Cô cũng  rõ tại    dong dài như , dặn dò  nhiều thứ, đối với Tiểu Hải và Tiểu Hà cũng  từng như .  thật sự là do  mất trí nhớ nên khác những  thường,  khi  thì  bình thường nhưng  khi   ngây ngóc,  thể  cho   bớt lo lắng .
“Không !” Viên Dã đột nhiên .
Khương Vân     cho m.ô.n.g lung: “Không  cái gì?”
Anh yên lặng  trìu mến chăm chú  cô, đôi mắt đem thâm thuý  một loại cảm xúc đang trào dâng mãnh liệt.
Viên Dã: “Sẽ  rời .” Anh sẽ  rời , sẽ  rời khỏi cô.
Khương Vân cũng  hiểu , xem   vẫn còn nhớ kỹ lời cô  ngày hôm đó lúc con mèo đen chạy    trở về nhà nữa.
Cô  rộ lên, dịu dàng : “Ừm,   .”
Trong lòng cô  cảm thấy mềm mại ấm áp, những vết chai sạn lúc  dường như   Viên Dã  dịu  bằng vẻ dịu dàng của , giờ nó  trở nên bóng loáng mềm mại  còn chút vết thương nào nữa.
 mà… cô  thấy gương mặt quá mức tuấn tú  của Viên Dã, do dự một chút vẫn quyết định vạch  điểm mấu chốt.
Anh là một  mất trí nhớ,   quá khứ, thậm chí   lối suy nghĩ của  bình thường, chắc hẳn bởi vì  ăn bánh bột ngô linh tuyền của cô nên mới sinh  cảm giác ỷ , giống như chú chim non   theo cô . Nếu đây là ỷ ,  nó sẽ   là tình yêu say đắm của  bình thường, cho nên cô  thể lẫn lộn , càng  để cho   ngã  đó.
Nếu  về  chờ tới khi  khôi phục ký ức, ngộ nhỡ    yêu, thậm chí nhỡ  đột nhiên  tỉnh táo    thích cô nữa,  chẳng  cô  cũng   chỗ  ?
Cô với  đều   tương lai, ở phương diện  cô tình nguyện ích kỷ một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-209.html.]
Viên Dã lập tức nắm bắt  nỗi lòng đang khẽ d.a.o động của cô,   chút nghi hoặc  cô. Không hiểu vì    cô còn vui mừng dịu dàng với ,  bây giờ  trở nên xa cách như .
Anh  sai chỗ nào ? Hay là cô nhớ tới  khác?
Có lẽ là do   đủ , chờ tới khi   hơn thì cô sẽ  nhớ đến  khác nữa!
Triệu Kim Nghĩa  tới tìm bọn họ  rằng đại diện   tới ,    tới gặp gỡ  quen  một chút. Chờ tới khi đến thành phố thì sẽ là một đội,   để ý chăm sóc lẫn .
Khương Vân bảo Viên Dã trông hai đứa nhỏ ở chỗ , cô   qua chào hỏi chút.
Lúc   tới đây quả nhiên giống như lời của Triệu Kim Nghĩa   đó,  tới đều là  trung niên  kinh nghiệm, hơn nữa mỗi  đều cầm theo một cái tẩu hút thuốc, bọn họ cùng  thảo luận xem t.h.u.ố.c lá sợi của ai ngon nhất, ai là   tinh thần nhất.
Mãi tới khi  thấy Trần Kim Nghĩa giới thiệu Khương Vân tới, mấy  trung niên đó đều chớp đôi mắt  chằm chằm cô, bộ dáng giống như đang xem cảnh tượng kỳ lạ.
Có  nghi hoặc hỏi: “Lãnh đạo,  lầm đấy chứ? Sao   tìm một cô gái diễn kịch tới đây, là  cho chúng  xem múa ương ca* ?”
*Múa ương ca (扭秧歌): Là một điệu múa dân gian của Trung Quốc.
Bọn họ cho rằng Khương Vân là  bên đoàn văn công, trắng trắng mịn mịn, dáng  yểu điệu        phụ nữ  ruộng.
Triệu Kim Nghĩa mỉm  giới thiệu một chút: “Đồng chí Khương Vân là  của lữ đoàn Hồng Phong, các cánh đồng thí nghiệm cùng với trang trại nhỏ đều là do cô  chủ trì cực kỳ thành công, về     thể giao lưu nhiều hơn.”
Mấy  trung niên   đua  , bắt đầu xì xào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kinh Kỳ ho khan một tiếng: “Là thật.”
Mấy    hẹn mà cùng  về phía ông : “Thật cái gì?”
Kinh Kỳ chỉ về phía Khương Vân: “Cô    ruộng, là kiểu còn  tệ.”
Khương Vân mỉm     gật đầu chào hỏi.
Nhóm trung niên cũng   ý kiến gì đối với cô, bọn họ chỉ là  kìm   đối với một cô gái trẻ mà   nông.