Lúc  thấy bọn họ  bắt đầu hút thuốc, còn  cho  rời , hai đứa  thể nhịn  nữa, dù    là  lễ phép cũng  thèm quan tâm nữa.
Tiểu Hải, Tiểu Hà: "Các ông ơi, chúng cháu kể về khoái bản* cho các ông nhé!"
*Khoái bản: loại khúc nghệ    gõ phách.
Nhóc   khoái bản, nhưng trong thôn  đến  công tác tuyên truyền,  qua các loại vè  nhanh, nhưng bọn nhóc sẽ  nó.
Các ông lão đều cảm thấy  hứng thú, còn khen: "Hai đứa nhỏ  thật  trai, trắng trắng mềm mềm như hành lá ."
Một ông lão khác   khen: "Trắng nõn trắng nà giống như củ sen ."
Kinh Kỳ   một lời, ông   hai đứa nhỏ  cố ý  tạo  việc .
Có  khen ngợi Khương Vân: "Hai nhóc con nhà cô trông thật  trai,   để chăm  như  thế?"
Đối với bọn họ, việc nuôi dưỡng con cái giống như việc chăm sóc hoa màu .
Khương Vân uống một ngụm cải thảo nấu đậu hũ,  : "Tưới nước, bón phân, bắt sâu bọ đều  thể thiếu."
Mọi  đều  ha ha.
Tiểu Hải lên tiếng  : "Các vị khán giả  mến, để cháu kể cho    một câu chuyện nhỏ, trong thôn chúng cháu  một  tên Nhị Hỗn Hỗn,   bản lĩnh nào khác ngoài việc hút t.h.u.ố.c lá tẩu, rít rít rít, xịch xịch xịch, trong chớp mắt trong một  nõ điếu*..."
*Nõ điếu: là nơi tra thuốc lào  để hút và là bộ phận quan trọng nhất, tạo nên tiếng kêu giòn giã khi   hút.
Kinh Kỳ xốc  tinh thần: Đến  đến !
Tiểu Hà tiếp lời: "Nhị Hỗn Hỗn   bộ đội, thanh tra yêu cầu   tiến lên kiểm tra từ trong  ngoài một ,  lắc đầu vẫy tay, Nhị Hỗn Hỗn   thể  ."
Tiểu Hải: "Nhị Hỗn Hỗn  cam tâm tình nguyện, tại   bảo  ? Vóc  của  cao, sức  khỏe,      ăn cơm của quân đội chứ?"
Tiểu Hà: "Răng  ố vàng, lưỡi thì đen, chắc chắn là một  nghiện hút thuốc, nếu hôm nay  hút, ngày mai   hút tiếp,  sẽ  liên tiếp các  cuối cùng mà hút, hút, hút."
Tiểu Hải: "Quân địch  tấn công  la hét, các chiến sĩ thì  cầm súng, Nhị Hỗn Hỗn   suyễn, viêm phế quản, viêm cuống phổi, lúc chạm mặt quân địch thì trơ mắt ếch lên mà  !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-217.html.]
Lúc đầu, các ông lão còn cảm thấy tiếng của hai  em thật là dễ , giọng  ngọt ngào và giòn giã, nào    càng  càng thấy sai sai,   hô: "Này ,  ,  , đừng  nữa, chúng  đều là Nhị Hỗn Hỗn."
Tiểu Hải   : "Các ông  cần  tự  lên án  như thế, cháu    đó là các ông, cháu  về tên Nhị Hỗn Hỗn mà. Nhị Hỗn Hỗn  chiến trường thì trốn ở chiến hào mà châm tẩu thuốc hút, kết quả là đạn lửa của quân địch như mọc  thêm con mắt."
Tiểu Hà: "Ôi, nó như mọc thêm mắt, nhắm  Nhị Hỗn Hỗn mà..."
"Được ! Không hút nữa! Không hút nữa!" Các ông lão vội cuống cả lên mà dập tắt nõ điếu đang bốc khói của  .
Ôi  ơi, nếu như còn hút nữa, tất cả bọn Nhị Hỗn Hỗn sẽ  quân địch đánh cho vỡ mặt, đánh đến khi tâm phục khẩu phục  ?
Kinh Kỳ bật , vỗ bàn lớn tiếng hô to quá ,  vẻ lúc  ở  xe hai  em    cách mà giữ  mặt mũi cho ông, nên lúc  mới  ha ha.
Các ông lão đều là    tuổi,  đánh giá cao Khương Vân, hiển nhiên sẽ  chấp nhặt với đứa nhỏ, trái   hai đứa nhóc  mang một vẻ  đáng yêu đến kỳ lạ  chút gì đó nghịch ngợm và thông minh và  triển vọng.
Triệu Kim Nghĩa  ở bên cạnh Khương Vân vui mừng khôn xiết, lúc đầu Khương Vân còn nín , nhưng  đó cũng  thể  vui vui vẻ .
Sau đó là từng đợt những tiếng xôn xao trong nhà ăn: "Ôi, đũa của   ."
Tất cả đều  đến mức cúi xuống đất tìm đũa.
Nói xong, hai  em cúi đầu chắp tay chào  : "Chúng cháu kể chuyện để cho các ông đỡ buồn chán thôi,   ý nhằm  ai cả,   cũng  nên tự lên án . Được , xin mời   ăn cơm ạ."
Hai nhóc chạy  về bên cạnh Khương Vân, bắt đầu ngoan ngoãn mà ăn cơm.
Chà, bầu  khí    hút thuốc thật là trong lành!
Khương Vân gắp miếng thịt trong đĩa của  cho bọn nhóc: "Ăn nhiều một chút."
Hai  em cũng gắp thịt nạc cho Khương Vân.
Trước khi ăn, mấy  Triệu Kim Nghĩa và Kinh Kỳ  gắp thịt cho hai  em ăn, mấy ông lão khác còn  ăn cũng đều gắp thịt cho hai nhóc, chẳng mấy chốc  chất thành một núi thịt!
Hai  em vinh quang    cưng chiều,  một đám ông lão chiều chuộng, thật sự chán ngấy vì ăn nhiều thịt mỡ .
Vân Mộng Hạ Vũ
Cuối cùng Tiểu Hà lộ  vẻ mặt đau khổ : "Mẹ, Tiểu Hải , cả đời  con   ăn thịt mỡ nữa."