Chỉ cần cô ở thế giới  nắm trong tay quyền chủ động là  thể phá vỡ xiềng xích của vận mệnh, phản kích càng thành công, lực nguyên thần mà   tiêu hao sẽ  hồi phục lớn hơn.
    nào cũng  may mắn,  thể ở thế giới  trải qua sự phát triển nhanh chóng chạy  khỏi xiềng xích của vận mệnh, một khi thất bại, lực nguyên thần của  sẽ  hao tổn  lớn,  thể bảo vệ cô thật .
Đặc biệt làchiều nay, trong lúc  ở doanh trại huấn luyện đột nhiên ngủ gật,  mơ thấy  cuối cùng chống đỡ  nổi biến mất . Một  cô xuyên qua trời cao biển rộng mênh mông, giống như trong thế giới động đen như mực, bay  một chút ánh lửa trong suốt, bất cứ lúc nào bất cứ nơi  đều sẽ  tiêu diệt.
Tuy rằng là  mơ, nhưng  vô cùng vô cùng khó chịu, cảm thấy xác suất lớn đó là thật.
Đáng tiếc  cũng  nhớ rõ vì  cô vẫn lang thang, cũng  rõ vì   vẫn  theo cô.
Có lẽ bởi vì lực nguyên thần  suy yếu,   đủ sức nhớ  chút phức tạp  mà lựa chọn vứt bỏ hoặc niêm phong, hiện tại lực nguyên thần của  khôi phục một ít sức lực, sẽ ở trong mộng lóe lên một chút đoạn vụn vặt.
Đoán càng nhiều   càng sợ hãi, hình như cô đang   một tảng đá đơn độc,   trái  là vực sâu  đáy của động đen ngòm, cho dù cô   cũng chỉ  thể ngã xuống.
Lúc  tỉnh táo  cho dù cố gắng thế nào cũng  nhớ   chút nào, lúc mơ mơ màng màng  luôn  thể mơ thấy câu chuyện vụn vặt.
Mỗi khi mơ thấy một chút,  càng giữ vững bản   luôn luôn  theo cô bảo vệ trái tim của cô.
Mỗi   mơ cũng  cho  càng sợ hãi một phần,  sợ,  sẽ  tìm thấy cô nữa.
Cơn ác mộng mơ càng nhiều,  cũng    cũng  dám  cho cô .
Khương Vân: "..." Không thể  mà  còn .
Cô cho rằng Viên Dã  nổi tính trẻ con náo loạn như  ,  : "Anh mơ thấy  c.h.ế.t ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Sắc mặt Viên Dã  đổi: "Không   bậy, tất nhiên cô sẽ  chết,  sẽ  để cô chết."
Khương Vân dịu dàng : "Đừng sợ,  tưởng  phục hồi trí nhớ. Trung đội trưởng Lý  giúp  tìm  nhà ?"
Viên Dã: "Cái đó  quan trọng."
Trong lòng Khương Vân bỗng  cảm động, chuyện của   quan trọng, mà chuyện về cô đối với  mà  vô cùng quan trọng ? Loại cảm giác    trân trọng , khiến cô  xúc động.
Cô kìm lòng  nổi cầm tay : "Viên Dã, cám ơn   quan tâm đến  như ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-223.html.]
Đây là  đầu tiên cô chủ động nắm tay !
Trong lòng Viên Dã khẽ động một nhịp, trở tay cầm lấy cô,  thể  nghiêng về phía cô, giọng điệu cũng cố ý trở nên càng thêm dịu dàng, mang theo thỉnh cầu: "Khương Vân, em hãy gả cho  ."
Cái… cái gì? Khương Vân dừng ,   cái gì?
Viên Dã   cho cô trốn tránh, nắm c.h.ặ.t t.a.y của cô, ngăn cản động tác xoay  của cô, ánh mắt vẫn như cũ bình tĩnh khóa cô , kiên định : ", em   lầm,   chúng  kết hôn ."
Tay  từng chút từng chút siết chặt, kéo cô  trong n.g.ự.c , giọng điệu đối với cô bá đạo mạnh mẽ hiếm : "    em gả cho  nào khác nữa!"
Khương Vân trợn tròn hai mắt, buột miệng : " sẽ  gả cho  nào khác nữa."
Nói xong  cảm thấy   là đáp ứng  quá nhanh  , vội vàng : "  nghĩ tới sẽ lấy chồng nữa.  mà, chúng   phù hợp."
Nếu như  , cô tỏ ý từ chối như , Viên Dã sẽ tủi   cô, kiên quyết sẽ  thúc ép cô.
 bây giờ   hiếm khi mạnh mẽ lên, truy hỏi cô: "Điểm nào  phù hợp?"
Điểm nào  phù hợp? Điểm nào cũng  phù hợp?
Khương Vân: "Anh còn trẻ, ..."
"  còn trẻ." Viên Dã   chắc chắn, tuy rằng  còn  mở  những ký ức ăn sâu  của , nhưng  thể khẳng định    mấy vạn tuổi thì cũng  mấy nghìn tuổi, nếu  cũng  mấy trăm tuổi.
Khương Vân  lên: " ,   còn trẻ, mấy ngày nay  lớn lên  ít. Vậy   nhớ   nhà  ? Nếu   kết hôn,  cần   sự đồng ý của  nhà mới ."
Viên Dã: "Người nhà của  chính là em, em đồng ý là ."
Khương Vân: "..." Hôm nay  là tổng tài bá đạo bám  , từng bước ép sát ?
"Viên Dã,  mất  trí nhớ,  một  chuyện  hiểu rõ. Nếu thật sự  suy nghĩ đến hôn nhân đại sự, vẫn là  cùng  nhà bàn bạc mới ." Cô là vết xe đổ.
Viên Dã: "..."
Anh     mất trí nhớ, bản   nhớ rõ  hóa thành hình dáng con mèo cùng cô sống từng chút một, đáng tiếc điều    nên lời.