Trịnh Tất Thần dùng gậy chọc,  : "Anh Chiêm Quốc ơi?"
Tống Chiêm Quốc dùng ánh mắt giao tiếp với ,  chậc chậc thiếu kiên nhẫn  về phía Tống Chiêm Quân gọi: "Anh ơi?"
Tống Chiêm Quân đang sắp xếp  giúp đỡ ông Phúc kéo xe đất vàng, gạch nung và rơm rạ   sẵn , cám thì  đợi thêm, bây giờ đang còn  bề bộn với cỏ lúa mì* đây. 
*Cỏ lúa mì: (tên khoa học: Wheatgrass)  còn  gọi là Tiểu Mạch Thảo, Cỏ mạch, là phần  và rễ của cây lúa mì non từ 8 - 12 ngày tuổi.
Anh  lộ  biểu cảm ghét bỏ, : "Anh  đói c.h.ế.t cũng sẽ  bao giờ ăn nó."
Tuy bộ dạng khi lớn của    to con  hung ác,  là   tính sạch sẽ, mặc dù là năm đói kém  uống nước lã để no bụng, cũng nhất định  ăn đồ linh tinh.
Trịnh Tất Thần  : "Anh Chiêm Quân , chúng nó  ăn lương thực mà lớn, so với đồ của chúng  ăn ngon hơn nhiều,  thể lãng phí ." 
Cậu gọi hai   tới, : "Chúng  hãy  một cái bếp,  đó nướng nó lên, thơm ơi là thơm."
Về thôn   bảy tám năm , Trịnh Tất Thần  học   ít thứ.
Dương Tinh là một cô gái từ nhỏ  sống ở thành phố, tuy rằng về thôn mấy năm   rèn giũa cô   nhiều nhưng trong xương cốt vẫn giữ  một chút sự thanh cao, nhất quyết  chịu "đắm  trụy lạc" ăn cái . 
Cô  xùy một tiếng, : "Nhìn xem cái tiền đồ của  kìa,   xem đến con mèo  nó cũng  thèm ăn."
Vân Mộng Hạ Vũ
Trịnh Tất Thần: "..." Ý   còn thua cả con mèo nữa ? 
Cậu  qua Khương Vân, cô là chủ nhà, để cô đưa  ý kiến.
Khương Vân  rộ lên: "Không  , chuột đồng trong lúc thu hoạch mùa chạy  đây mà,   béo mập đến mức nào."
Cô đang đồng ý việc bọn họ nướng chuột ?
Trịnh Tất Thần vui vẻ,  hỏi mấy  ông Phúc đều   ăn,  kéo theo hai   em  tìm   chung sở thích.
Khương Vân  một vòng ở trong phòng, căn phòng trống , gió lạnh tràn , bụi bặm với mạng nhện  thổi bay trôi nổi  , vốn dĩ là cảnh tượng hoang vu nhưng Khương Vân  vô cùng hăng hái. 
Bởi vì cô  xuyên trở , trong lòng  rõ điều đáng tiếc   , giờ  thể cùng Tiểu Hà và Tiểu Hải cùng đón chào một cuộc sống mới, lòng cô vô cùng vui mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-24.html.]
Có  hỗ trợ nên  việc  nhanh, đồ vật bẩn  nhanh  dọn dẹp  ngoài, bây giờ  buộc một cây chổi để quét chỗ mạng nhện ở  cao, dội nước để dọn dẹp nền nhà, nhanh chóng dọn dẹp hết từ  xuống  qua một , đặc biệt là gian phòng phía tây và gian phòng chính  dọn dẹp  là sạch sẽ. 
Mèo đen cuối cùng cũng  xong việc tuần tra, từ  xà nhà nhảy xuống bệ cửa sổ,  về phía cô kêu meo meo. 
Khương Vân thấy nó đầu  là mạng nhện,   thì lấm lem, cầm khăn mặt nhúng  nước linh tuyền để lau cho nó.
Nếu   nó thì mấy  lớn bọn họ còn  đau đầu vì bọn chuột  đây. 
"Tiểu Dã thật giỏi, may mà  em,   chúng   thể yên tâm mà sống ." Cô gãi gãi tai nó. 
Mèo đen lập tức nheo mắt , dáng vẻ  hưởng thụ, còn l.i.ế.m liếm gan bàn tay của của cô.
Khương Vân để nó  chơi, còn cô tiếp tục  trong dọn đồ.
Mấy  đàn ông Tống Chiêm Quân khiêng mấy vại lương thực lớn mang , còn  tủ quần áo, chăn đệm và các đồ vật nhỏ, để Khương Vân tự thu dọn là .
Bởi vì giường lò còn    xong, Khương Vân đem đồ đạc để một đống lên  nền nhà còn trống. 
Dương Tinh giúp cô bê các loại bát đũa, chậu thau ,   với Khương Vân: "Phòng  dọn dẹp xong xem  cũng đến nỗi  tệ lắm ."
Cô  còn an ủi Khương Vân dừng    xằng  bậy, nhà  dọn dẹp sạch, sẽ   . 
Khương Vân  với cô : "Cảm ơn   nhiều…"
Nói  thì gian nhà  thật  tệ, móng tường đều dùng gạch xanh, nóc nhà thì dùng ngói đen, ngay cả bên trong phòng cũng đều lát nền bằng gạch xanh,  giống nhà   là dùng nền đất.
Tiếc là  nền nhà  hỏng, một  chỗ   gạch xanh nên gồ ghề  đều, cần  sửa chữa.
Bấy giờ ông Phúc   : "Cháu gái , hôm nay ông đến giao giường lò, ngày mai mới xây bếp. Cần  phơi khô bếp ở chỗ râm, ít nhất cũng mất  bảy đến tám ngày."
Hàm ý là mấy ngày hôm nay  tìm chỗ thông thoáng để phơi. 
Dương Tinh  bằng lòng mời Khương Vân và đứa nhóc nhà cô tham gia  hội thanh niên trí thức, chỉ  điều là bây giờ  lượng nữ thanh niên trí thức  nhiều, hơn nữa Khương Vân  quen  một cô còn chơi trò mập mờ với Tống Chiêm Cương, xem  là  thể tham gia . 
Tống Chiêm Quân ở cửa lớn tiếng : "Mẹ   mấy ngày  đến nhà của  ở, để cha  với  đến nhà ông Phúc ở nhờ hai ngày."
Ông Phúc gật đầu: "Được."