Bà   như    cho một đám  chán ghét, nếu  ly hôn thì Tống Chiêm Cường sẽ  thể tùy tiện chà đạp chị dâu của  ?
Tống Chiêm Quân: “Hôm nay  sẽ để  lời  của  ở đây, nếu Tống Chiêm Cường   trại lao động công ích, chúng  đều lo lắng. Ai    vợ và con gái?”
Nhiều  phụ họa theo. Lần  Tống Chiêm Cường  quá đáng, đến quấy rối Khương Vân. Bây giờ Khương Vân chính là cây rụng tiền của lữ đoàn Hồng Phong, đều  tạo điều kiện  cho cô. Mọi   thể trông cậy  cô trôi qua ngày lành.
Nhìn thấy các thành viên trong xã tràn đầy phẫn nộ, bí thư Tống   gì nữa, yêu cầu Tống Chiêm Quân và Tống Chiêm Kiệt ngày mai đưa Tống Chiêm Cường đến công xã.
Bà Tống    la hét, Tống Chiêm Cường cố gắng chịu đựng đau đớn bảo bà  lên huyện tìm  cả và chị dâu, gọi  hai đến đây.
Bí thư Tống xua tay: "Trước tiên đưa đến nhà củi nhỏ của lữ đoàn ."
Khi bà Tống thấy     tác dụng gì, bí thư Tống và đại đội trưởng đều  cho bà  mặt mũi, tức giận đến giậm chân tại chỗ, nhưng  ai để ý đến bà . Bà   mắng Khương Vân nhưng Khương Vân  dân hai đứa bé về nhà  ngủ.
Thấy bà  kiêu ngạo  ầm ĩ như , ông Phúc từ  đến nay là một  ôn hòa, quang minh  lạc cũng  nổi giận. Ông nghĩ ngày mai  công xã xem ai tới cầu xin cho Tống Chiêm Cường!
Trời  khuya, Khương Vân dẫn bọn nhỏ về nhà, để bọn nhỏ   lo lắng.
“Mẹ  sợ tí nào, ở  cửa nhà ,   sẽ   cả, các con cũng đừng sợ.” Khương Vân an ủi bọn nhỏ, chỉ cần bên    sát ý, bọn họ căn bản sẽ  xảy  chuyện gì.
Tống Chiêm Cường  đố kỵ và đầu óc mê ,  chịu tiếp nhận sự thật là Khương Vân ly hôn với Tống Chiêm Cương thì  còn  bất cứ quan hệ chú em gì với cô nữa.
Hai đứa bé còn  chút lo lắng, Tiểu Hải: “Chúng  nên nuôi một con ch.ó sói lớn!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiểu Hà: “ ,  lên còn cao hơn con, xem còn ai dám đến!”
Khương Vân  : “Nuôi một con ch.ó đáng sợ như ,  em Đản Đản cũng sợ quá  dám tới. Không  chúng  còn   Tiểu Dã , nó so với chó còn mạnh hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-242.html.]
Cô đưa tay gãi tai con mèo đen, nó lập tức lộ  vẻ vô cùng thoải mái.
Khương Vân nghĩ , lúc đó cô cũng   thời gian sợ hãi,  tiên cắn Tống Chiêm Cường,  đó con mèo đen chạy như bay tới cứu cô.
Có điều   dám  tay với cô thì   đừng hòng nghĩ tới lấy lòng cô, tất nhiên ban đầu chịu khổ mới . Nếu như Tống Chiêm Cương  cứu  ,  thì cô và nhà  đẻ cô, bọn ông Phúc sẽ đến công xã tạo áp lực. Cần  nghiêm trị tên khốn nạn .
Đợi cô tắt đèn  xuống, mặt trăng chiếu sáng  bệ cửa sổ, cô    con mèo đen, thấy rằng ánh mắt của nó mang  cho cô một cảm giác  quen  thể giải thích .
Nó vươn móng vuốt và vỗ nhẹ  đầu cô giống như trấn an cô.
Khương Vân: “???”
Viên Dã lặng lẽ  cô, khẽ phát  tiếng ngáy để ru cô  giấc ngủ. Chẳng mấy chốc, cô nhắm mắt chìm  giấc ngủ. Anh  bắt đầu vỗ nhẹ cô,  chạm  má cô,  cúi  hôn cô. Sau khi cô ngủ say,   cô một lúc   dậy rời  trở về doanh trại  đỉnh núi.
Anh trực tiếp gõ cửa phòng đoàn trưởng Lã.
Hôm nay đoàn trưởng Lã tụ họp nhỏ với một vài đồng chí cũ, uống nhiều thêm hai ly, cũng    nhà ở quân sự trực tiếp ngủ ở ký túc xá của lính. Lúc mười giờ hơn đang ngáy khò khò thì  gõ cửa.
Nếu   đang  nhiệm vụ, ông  sẽ cảnh giác với một âm thanh nhỏ nhất, nhưng nếu ông  ở trong doanh trại quân đội của , chỉ cần tiếng chuông báo động   vang lên thì    kiêng  ông  cũng vẫn ngủ.
Mặc dù trông  vẻ nghiêm nghị, nhưng thực  ông   dung túng cho binh lính, vì  một  tân binh  lý lịch  và tính cách nổi loạn sẽ đến gây rối với ông   ban đêm nhưng hầu hết đều  ông  đánh trả.
Viên Dã lấy  một sợi dây sắt trực tiếp mở cửa,  phòng rót một bình  lạnh,  đó  ở đầu giường, một tay nhéo cằm đoàn trưởng Lã  đó nghiêng bình . Nước lạnh như băng trực tiếp rót  miệng đoàn trưởng Lã.
“A… khò khò… òng ọc…” Đoàn trưởng Lã uống liên tiếp hai ngụm, đột nhiên tỉnh dậy vung nắm đ.ấ.m nhưng  Viên Dã trấn áp một cách dễ dàng.
Đoàn trưởng Lã mắng: “Thằng nhóc  xa nào ngứa đòn?”
Viên Dã thả ông  , bật đèn: “Đoàn trưởng Lã, ông   bắt.”